Khổng Hi Nhan ở trên máy bay ngủ một giấc, một lần nữa mở mắt máy bay vẫn chưa hạ cánh, Trì Vãn Chiếu bên cạnh cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người hai người đắp một tấm chăn mỏng, Khổng Hi Nhan nghiêng đầu liếc nhìn về phía bên kia, Vương Hải Ninh cùng Trì Huyên đều không ngủ, nhưng hai người cũng không nói gì, sắc mặt nghiêm trọng.
Cô lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Trì Vãn Chiếu đang nhắm mắt nói:
"Không ngủ?"
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, mái tóc dài vén lên lộ ra vầng trán trắng nõn, vẫn trong trạng thái nhắm mắt, lông mi khẽ run, trên mặt trang điểm nhạt, càng phác họa rõ ràng đường nét, ngũ quan tinh tế.
Trì Vãn Chiếu thấy Khổng Hi Nhan không nói gì chỉ lo nhìn mình, dưới tấm chăn mỏng cô nắm lấy tay Khổng Hi Nhan, năm ngón tay của cô đan vào khe hở của những ngón tay Khổng Hi Nhan, mười ngón tay đan xen.
Sắc mặt Khổng Hi Nhan có chút đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
"Không ngủ."
Trì Vãn Chiếu mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan:
"Đang nghĩ gì?"
Khổng Hi Nhan rũ mắt xuống:
"Em đang suy nghĩ, người với người thật sự khác biệt."
"Có người vì danh lợi mà có thể vứt bỏ tất cả, mà có người lại xem như rác rưởi."
"Thật sự quá khó hiểu."
Khổng Hi Nhan vừa nói khẽ cười thành tiếng, Trì Vãn Chiếu nhìn ra nụ cười của người kia có vài phần châm biếm, cô dùng tay nhéo nhéo lưng bàn tay người kia: "Không khó hiểu, mỗi người sinh ra đã khác nhau, mục đích khác nhau cũng bình thường."
"Nếu tất cả mọi người đều giống nhau, thì thế giới này sẽ rối loạn."
Khổng Hi Nhan giật giật khóe môi kéo ra nụ cười:
"Trước đây vì sao chị lại tin em vô tội?"
Trì Vãn Chiếu:
"Có những người từ trong xương cốt sẽ không thay đổi, chị tin rằng em sẽ không thay đổi."
Khổng Hi Nhan nghe xong lời của Trì Vãn Chiếu, nửa ngày không mở miệng.
Đúng vậy, có những người từ trong xương cốt sẽ không thay đổi.
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy người kia rơi vào trầm tư, cô vỗ về Khổng Hi Nhan:
"Sắp đến rồi, em có muốn ngủ tiếp không?"
Khổng Hi Nhan:
"Không cần đâu."
Nửa giờ sau, họ đến A quốc.
Sau khi xuống máy bay, Khổng Hi Nhan liền đeo khẩu trang và mang kính râm, Chu Sinh chất hành lý lên xe, quay đầu hỏi Trì Vãn Chiếu:
"Trì tổng, chúng ta đến biệt thự hay bệnh viện trước?"
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn Vương Hải Ninh, cô đi tới nhỏ giọng nói đôi lời với Vương Hải Ninh, ánh mắt Trì Huyên nhìn chằm chằm hai người kia, không nói gì cúi đầu lên xe trước.