Đến hơn 6 giờ chiều Trì Vãn Chiếu mới gọi điện thông báo mình vừa mới ra khỏi công ty, có lẽ sẽ phải chờ thêm chút nữa. Khổng Hi Nhan bảo cô đừng nóng vội, trên đường cẩn thận, Trì Vãn Chiếu hắng giọng rồi cúp máy, trước khi lên xe ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trời lại bắt đầu trận tuyết dày lớn, những bông tuyết bay lả tả trên mặt rồi lập tức tan chảy.
Hơi lạnh.
Trì Vãn Chiếu vẫn đứng yên, Chu Sinh ở phía sau cô cười nói:
"Trì tổng thích ngày tuyết rơi?"
Anh nói xong cũng ngửa đầu lên nhìn, bông tuyết như tơ liễu, nhảy múa (rất nhanh) dưới ánh đèn đường.
Trì Vãn Chiếu nhíu mày lắc đầu:
"Quá lạnh, không thích."
Sau đó, cô thu hồi ánh mắt, ngồi vào xe.
Chu Sinh rũ mắt cười cười cũng theo lên xe.
Xe là Chu Sinh lái, đêm ba mươi, công ty đều nghỉ hết, anh cũng giống như Trì Vãn Chiếu, nhà ở A quốc, những năm trước đều theo Trì Vãn Chiếu cùng nhau trở về.
Năm nay, là một ngoại lệ.
Sau khi Trì Vãn Chiếu lên xe, cô nghiêng đầu liếc nhìn ra bên ngoài, nhìn bọt tuyết rơi trên cửa sổ hỏi:
"Đợi lát nữa nếu chỉ có một mình thì hãy ở lại ăn cùng nhau ăn bữa cơm."
Chu Sinh nghe thấy lời nói của Trì Vãn Chiếu, do dự, sau đó nhìn về phía điện thoại.
Buổi trưa Giang Viễn hỏi anh có trở về hay không, nói anh nếu không ngại thì ghép bạn, nhà anh ta ở vùng khác không thể trở về.
Anh không phải là người thích cùng người ta kết bạn (ăn chung) nên chưa trực tiếp đồng ý, lúc này nghe được Trì Vãn Chiếu nói như vậy, anh cười nói:
"Không cần đầu Trì tổng, trợ lý Giang buổi trưa hẹn tôi cùng nhau ăn tối."
Vốn dĩ Trì Vãn Chiếu đầu nhìn máy tính, giờ phút này nghe thấy lời của Chu Sinh, cô giương mắt nhìn anh ta, đáy mắt hiện lên ý đã hiểu rõ:
"Thì ra là như vậy."
Chu Sinh tiếp tục lái xe, phía sau Trì Vãn Chiếu nhìn tới với ánh mắt sâu xa.
Lưng anh ta bất giác thẳng đứng, gãi đầu.
Vừa rồi anh có nói sai gì à?
Cũng may Trì Vãn Chiếu chỉ nhìn nhìn hai lần liền thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn máy tính, chiếc xe màu đen cán lên những bông tuyết chạy thẳng một đường về phía ngoại ô thành phố.
Mà ở nhà, Khổng Hi Nhan đang ôm Yên Yên trong lòng đùa giỡn, Trì Huyên sau khi cùng Vương Hải Ninh gói sủi cảo còn muốn đi hỗ trợ, đến khi bị dầu nổ bắn trúng mu bàn tay rồi đường muối không phân biệt cộng thêm làm bể hai cái dĩa của người ta thì cô bỏ cuộc, ngoan ngoãn ngồi ở sofa bên kia.
Khổng Hi Nhan nhìn bộ dạng có chút không phục bĩu môi của người kia, cô cảm thấy buồn cười hỏi:
"Sao vậy?"
Trì Huyên nhìn về phía phòng bếp, giọng yếu ớt:
"Trở về em sẽ đăng ký một lớp nấu ăn."