Chuyện đổi phòng của Sài Nhân đã không thành công, bởi vì có một trợ lý nói trong phòng có chuột, cô ấy sợ hãi trốn vào phòng của trợ lý Sài Nhân.
Nếu cô muốn đổi phòng thì phải ở cùng với một trợ lý khác, rất lúng túng.
Nghĩ lại nên từ bỏ.
Dù sao cô cũng không phải Khổng Hi Nhan, không có nhiều đất diễn, trên hợp đồng cũng nói chỉ một tháng là đủ.
Nghĩ đến đây, cô thở phào nhẹ nhõm, hôm sau khóa cửa nhà tắm đã được đổi, mà hai ngày nay ở chung với Vương Hải Ninh cũng dần dần nhận ra thái độ làm người của cô ấy, chuyện trước đó cũng không nên canh cánh trong lòng.
Cảnh ở vách đá quay trong ba ngày, mọi người đều biết sự kỹ tính của Lâm Đạo, Sài Nhân ngồi trên ghế nhìn Khổng Hi Nhan đang trang điểm ở cách đó không xa, còn có mấy thanh niên đeo camera trên cổ thì thầm với nhau.
Cảnh ở vách núi không có cảnh quay của cô, nhưng cô ở trong nhà cũng nhàm chán cho nên cô bèn đi ra ngoài dạo.
Ngọn núi này còn rất lớn, núi liền núi, nhìn không thể thấy đỉnh, trên núi cây cối xanh um, cỏ khô mọc thành bụi, lúc này mọi người đều đang nghỉ ngơi, diễn viên đang trang điểm, vách núi dùng dây căng lại đề phòng có người đi qua.
Mười phút sau, Lâm Đạo hỏi:
"Ok chưa?"
Khổng Hi Nhan đứng dậy, có vài người ở phía trước đi tới, họ cùng Khổng Hi Nhan ở trong phim đều diễn vai phóng viên.
Sau khi mọi người vào trường quay, thư ký trường quay cầm bảng clapper board* hô to bắt đầu.
*Bảng clapper board
Ánh mắt của mọi người đều hướng về những người đứng bên vách núi.
"Trịnh tiểu thư, lần này lại là cô tới à?"
Trong phim Khổng Hi Nhan đóng vai phóng viên tên là Trịnh Viện, bây giờ người nói chuyện với cô cũng chính là phóng viên từng vài lần gặp qua.
Cô mím môi:
"Anh cũng vậy sao?"
Nam phóng viên cười nói:
"Bị tổng biên tập phái tới, mỗi lần đi công tác đều gọi tôi tới, thật không hiểu tổng biên tập."
"Đúng rồi, tôi nghe nói hai ngày trước mọi người đã tới đây, có phát hiện gì mới không?"
Trịnh Viện ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt nghiêm túc:
"Không có."
Phóng viên nam đi đến gần chỗ cô:
"Trịnh tiểu thư, tốt xấu gì chúng tôi cũng từng cùng đưa tin vài lần, có phúc nhớ phải cùng nhau hưởng."
Trịnh Viện không vui trắng mắt liếc tên này, không muốn để ý tới.
Bên cạnh có vài nam phóng viên đang nhìn xuống vách núi, họ chợt kêu lên:
"Mau xem kìa! Cái đó có phải quần áo không?"
"Cắt!"
Lâm Đạo cầm kịch bản đi ra:
"Tiểu Chu, biểu cảm vừa rồi của cậu là sao vậy?"