Chương 87: Không cần
Bầu không khí trong xe rất nặng nề, sắc mặt Trì Vãn Chiếu cũng không tốt lắm, Khổng Hi Nhan dùng dư quang nhìn người kia vài lần sau đó cụp mắt, hỏi:
"Rốt cuộc xảy chuyện gì? "
"Có phải có liên quan đến Hải Ninh hay không?"
Lúc trước ở Trường Ninh cô đã nghi ngờ, thái độ của Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu rất kỳ quái, hai người luôn khiến cho cô một loại cảm giác họ đã quen biết trước.
Nhưng sau đó ở chung, lại không có gì khác thường.
Nó giống như đó chỉ là ảo tưởng của cô.
Trì Vãn Chiếu nghe được câu hỏi của Khổng Hi Nhan bật tấm vách ngăn ghế sau lên, trong buồng xe phía sau chỉ có hai người họ, Khổng Hi Nhan không hiểu nhìn Trì Vãn Chiếu:
"Sao? "
"Vương Hải Ninh."
Trì Vãn Chiếu dừng lại một lúc quay đầu đối diện với Khổng Hi Nhan:
"Là con của ba chị."
Khổng Hi Nhan nghẹn lời nhìn người kia trân trối, đôi mắt sáng hiện lên kinh ngạc, dường như bị lời nói của người kia kinh động đến đầu óc mơ hồ.
Có ý gì?
Hải Ninh là con gái của ba cô ấy?
Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu?
Không thể nào.
Khổng Hi Nhan lắc đầu, tim cô nhảy vọt, đầu óc choáng váng hỏi ngược lại:
"Chị đang giỡn với em hả?"
Trì Vãn Chiếu ôm lấy vai cô, cằm đặt trên đỉnh đầu Khổng Hi Nhan, giọng yếu ớt:
"Chị xin lỗi, chị nên nói với em sớm hơn."
Vốn dĩ cô định hai ngày này sẽ cùng Khổng Hi Nhan thẳng thắn, nhưng không ngờ Trì Huyên sẽ tới.
Hơn nữa còn trực tiếp đến căn hộ.
Gặp Vương Hải Ninh.
Điều này mới gây ra cục diện không thể cứu vãn được.
Sắc mặt Khổng Hi Nhan có chút cứng ngắc, cô ngửa đầu nhìn Trì Vãn Chiếu mím môi hỏi:
"Vì sao lúc trước không nói cho em biết? "
Trì Vãn Chiếu nhíu mày, mặt căng thẳng.
Khổng Hi Nhan cũng mơ hồ có tức giận:
"Tại sao trước đây chị không nói cho em biết? Chị và Hải Ninh, các ngươi giấu thật kỹ, thật sự nên để hai người đi đóng phim, các người..."
Trì Vãn Chiếu nghe được giọng điệu tức giận của Khổng Hi Nhan, cô ôm chặt lấy Khổng Hi Nhan:
"Xin lỗi."
Cô cúi đầu ghé sát vào tai Khổng Hi Nhan lập lại câu xin lỗi.
Bộ dáng yếu đuối không giống bình thường kiêu ngạo, hoàn toàn khác nhau.
Khổng Hi Nhan bị người kia ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, toàn bộ lửa giận chậm rãi bình ổn lại, chỉ là hai mắt vẫn có chút tức giận, cô quay đầu sang chỗ khác: