Ngày hôm sau, lúc Khổng Hi Nhan tỉnh dậy, trên giường đã không còn bóng dáng người kia, Yên Yên đang ngủ bên gối, nó ngẩng đầu mở to đôi mắt tròn vo nhìn cô, trong đôi mắt xanh thẳm dường như không hiểu chuyện gì.
Khổng Hi Nhan dựa vào gối ngồi thẳng người, thân thể chua xót, Yên Yên từ khe hở của chăn chui vào trong, bộ lông nhung trắng của nó dán lên da thịt trần trụi của cô, giống như chiếc lông vũ lướt qua, cảm giác ngứa ngáy.
"Meo meo..."
Trong chăn truyền đến tiếng Yên Yên kêu, Khổng Hi Nhan vén chăn lên nhìn thấy Yên Yên nằm sấp trên đùi cô, co người lại, cô khẽ cười nhìn nó tìm một chỗ thoải mái.
Chẳng bao lâu tiếng ngáy của Yên Yên từ trên giường truyền đến.
Khổng Hi Nhan giương mắt nhìn vào nhà vệ sinh cũng không thấy Trì Vãn Chiếu ở bên trong.
Trong phòng cũng không có.
Cô đưa tay sờ sờ vị trí bên cạnh ở trong chăn nó đã lạnh lẽo, xem ra Trì Vãn Chiếu đã rời giường khá lâu rồi.
Khổng Hi Nhan chân trần bước xuống giường, nhặt bộ đồ ngủ đã bị vò thành một cục trên mặt đất, mở ra sau đó nhíu mày ném qua một bên rồi lấy bộ đồ ngủ mới trong tủ khoác lên người.
Lúc này Yên Yên ở trên giường đã đổi tư thế, nó híp mắt, dựng thẳng lỗ tai, thỉnh thoảng nó còn nhún nhún.
Khổng Hi Nhan đến bên cửa sổ kéo rèm ra, nắng gắt xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, rất ấm áp, đã sắp đến tháng ba, ngoài cửa sổ cây lá đâm chòi nảy lộc sum xuê, xanh biếc tươi tốt, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Không khí bên ngoài chắc là tốt.
Khổng Hi Nhan liền kéo cửa sổ ra, một cơn gió ngay lập tức thổi vào làm cho mái tóc đen dài của cô bay bay, trong gió xen lẫn mùi hương hoa cỏ và bùn đất, cô nhắm mắt lại, tâm tình thoải mái hơn.
Lúc Trì Vãn Chiếu đẩy cửa phòng bước vào thì nhìn thấy Khổng Hi Nhan nhắm mắt đứng bên cửa sổ, trên người khoác một bộ đồ ngủ màu trắng, vạt áo qua đùi. Đúng lúc này gió nhẹ nhàng thổi áo ngủ bay lên cùng với mái tóc đen dài, thoạt nhìn giống như tiên tử nhẹ nhàng muốn bay lên.
Viễn Sơn Phù Dung*, khí chất xuất trần, Trì Vãn Chiếu bình tĩnh đứng yên tại chỗ, không nỡ gọi, một lúc lâu sau cô vươn tay về phía Khổng Hi Nhan, từng nét từng nét phác thảo tỉ mỉ nét đẹp đó, khắc sâu trong tim.
*Chỉ dung mạo xinh đẹp của người con gái
Khổng Hi Nhan cảm nhận được ánh mắt ở phía sau, cô mở mắt nhìn về phía sau, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Trì Vãn Chiếu.
Hai người cùng cười.
Trì Vãn Chiếu bước tới, từ phía sau ôm lấy Khổng Hi Nhan.
"Còn giận chị hông?"
Khổng Hi Nhan nũng nịu hừ hừ, nhìn Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu sát đến bên tai cô nói:
"Nếu em vẫn còn giận, tối nay hãy trừng phạt chị nha."
Khổng Hi Nhan: ...
Mơ tưởng!