Trì Huyên vào phòng bệnh đã là chuyện nửa tiếng sau rồi, sau khi cô vào bệnh viện liền thay quần áo sạch sẽ trước, ở trong phòng vệ sinh loay hoay một lúc mới đi ra.
Có lẽ thời gian dài đứng bên ngoài bị đông lạnh, tư thế bước đi của Trì Huyên không được tự nhiên, hai chân vừa tê dại vừa ngứa ngáy, thay quần áo còn cảm thấy trên người dính dính, rất khó chịu.
Bác Lý dắt theo Trì Huyên đến cửa phòng bệnh, gõ cửa gọi:
"Nhị tiểu thư. "
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, giọng của Trì Vãn Chiếu thản nhiên:
"Vào đi."
Trì Huyên cắn môi cúi đầu đi vào.
Không khác tưởng tượng của cô lắm.
Khổng Hi Nhan nhìn thấy Trì Huyên không phải dáng vẻ tức giận nữa, tựa như không trách cô, thậm chí còn mỉm cười với cô, vẻ mặt dịu dàng.
Trì Huyên nghẹn một hơi cứng rắn nói:
"Xin lỗi."
Trì Huyên nói xong ánh mắt nhìn về nơi khác, hai tay nắm lấy viền quần jean nhăn nhúm, trong biểu cảm có chút bất an.
Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn về phía Trì Huyên.
Cô phát hiện Trì Huyên cùng Trì Vãn Chiếu ít nhất có năm phần tương tự, nhưng cô bé cùng Trì Vãn Chiếu làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. Có thể là bởi vì Trì Vãn Chiếu thường xuyên nghiêm mặt, không nói nhiều, lúc nhìn người, lông mày ẩn chứa sắc bén, khí thế lạnh thấu xương, quanh người toát ra cảm giác người khác đừng tới gần.
Nhưng Trì Huyên thì khác.
Mặc dù cô bé cũng nghiêm mặt, nhưng rõ ràng là không có khí thế gì.
Đôi mắt Trì Huyên mập mờ, không dám đối diện với ánh mắt Khổng Hi Nhan.
"Không cần xin lỗi."
Ngay khi Trì Huyên còn muốn xin lỗi nữa, Khổng Hi Nhan đã mở miệng:
"Chuyện này không trách em. "
Trì Huyên cúi đầu nhìn Khổng Hi Nhan:
"Cô đừng cho rằng nói như vậy tôi sẽ cảm thấy cô là người tốt, tôi..."
Khổng Hi Nhan nhếch môi:
"Tại sao chị phải làm cho em cảm thấy chị là người tốt?"
Trì Huyên sửng sốt, gương xinh đẹp đỏ bừng.
Khổng Hi Nhan nhìn vẻ mặt của Trì Huyên cũng không trêu chọc nữa, mở miệng nói:
"Ngồi xuống nói chuyện?"
Cô nhìn thấy hai chân Trì Huyên đang run rẩy.
Không biết bởi vì vừa rồi đứng ở bên ngoài quá lâu hay vì nguyên nhân gì khác, tóm lại Trì Huyên không thoải mái.
Cô nghe Khổng Hi Nhan nói liền liếc nhìn vị trí bên giường, hai chân nàng vừa tê dại vừa ngứa, ẩm ướt ở bên ngoài dần dần rút đi ấm áp lại cũng không dễ chịu, làm cho cô muốn đưa tay gãi.
Cô ấy thực sự muốn ngồi xuống.
Nhưng Khổng Hi Nhan mở miệng mời, cô lại không muốn đồng ý như vậy.