Cuối tháng 9 khi đó trời đột nhiên trở lạnh, Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên bước nhanh vào nhà, gió lạnh quét qua người cô, lạnh lẽo.
Ở cửa nhà nhìn thấy đôi giày cao gót màu xanh da trời, là của Trì Vãn Chiếu, buổi sáng cô đã nhìn thấy.
Đẩy cửa ra, căn nhà chìm trong yên tĩnh, cô hơi nhíu mày sau đó liền nhìn thấy nữ nhân kia ngồi trên sofa.
Tóc dài đã buộc lên, lộ ra chiếc cổ thon dài, tấm lưng mảnh khảnh, đường nét bóng lưng có chút cô đơn, Khổng Hi Nhan còn chưa mở miệng, Yên Yên đang được cô ôm đã từ trên người cô nhảy xuống, meo meo hai tiếng nhảy lên sofa, dùng móng vuốt của nó lắc lắc cổ tay Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu, từ góc độ này của Khổng Hi Nhan vừa vặn nhìn thấy môi căng thành đường thẳng, mím chặt.
"Đã về."
Rõ ràng là cũng giống như hôm qua thăm hỏi ân cần nhưng Khổng Hi Nhan cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi vài phần, cô xoa xoa cánh tay, suy nghĩ, nhất định là bởi vì ở bên ngoài gió lạnh thổi nhiều.
Cô gật đầu cười nói:
"Ừm."
Trì Vãn Chiếu đặt Yên Yên xuống, ngồi dậy đi về phía phòng bếp, vừa qua khỏi phòng khách cô ngừng bước, giọng lạnh lùng cứng rắn:
"Điện thoại cô đổ chuông."
Khổng Hi Nhan đối với tấm lưng thẳng tắp của ai kia trả lời:
"Ừm."
Cô bước nhanh tới bàn trà, cầm điện thoại lên nhìn, là Vương Hải Ninh trả lời:
_Chị sẽ chăm sóc tốt bọn trẻ.
Nhìn thấy những lời này dường như cô còn có thể thấy gương mặt Vương Hải Ninh với nụ cười khẽ, Khổng Hi Nhan bất giác mặt mày giãn ra, trở nên dịu dàng.
Trì Vãn Chiếu vừa mới vào bếp, quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng kia của Khổng Hi Nhan, nhịn không được đem dưa leo trên tay 'bịch' đặt xuống thớt gỗ, giơ tay chém xuống, chớp mắt dưa leo cắt thành từng miếng, kỹ thuật cắt vẫn điêu luyện như trước.
Từ trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền tới tiếng 'Cạch cạch', mỗi lần nghe thấy Khổng Hi Nhan đều hoảng hồn, cô xoa đầu Yên Yên hỏi:
"Cô ấy bị sao vậy?"
Đôi con người xanh biếc của Yên Yên nhìn về phía phòng bếp, ngẩng đầu:
"Meo meo meo~~~..."
Khổng Hi Nhan nghĩ tới sáng sớm lúc người kia đi đã tâm tình đã không tốt rồi, chắc là bởi vì sáng nay bất cẩn làm rối loạn phòng bếp?
8 phần 10 là vậy rồi.
Nghĩ tới đây cô đẩy đẩy cái tên đầu sỏ gây chuyện:
"Mi đi xin lỗi người ta đi."
Dù sao ngôn ngữ mèo của người kia siêu hạng, nhất định có thể nghe hiểu.
Yên Yên lại sừng sững không nhúc nhích, vẫn như cũ cuộn người trên sofa, đầu lắc một cái nhắm mắt ngủ.
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút nói: