"Nhưng tối qua chị không chạm vào em."
---------------
Khổng Hi Nhan lên lầu liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu nằm trên giường dường như đang ngủ.
Cô bước về trước hai bước, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đã thay quần áo, đôi mắt nhắm lại, trên người đắp một tấm chăn mỏng.
Khổng Hi Nhan đứng bên giường giúp người kia đắp kín chăn, cúi đầu nhìn chăm chú người này.
Cô biết mấy ngày nay người này nhất định rất mệt mỏi, không chỉ là phải vội vàng xử lý chuyện hậu sự của Trì Trác, còn phải tự xoa dịu nỗi đau vừa mất cha, tuy rằng nói người cha kia đã làm chuyện xấu nhưng rốt cuộc ông ấy cũng là cha mình, bây giờ người không còn, nói không khó chịu đó là giả.
Tạ Đan cùng Trì Huyên có thể tùy ý khóc trước mặt mọi người, nhưng tính cách của Trì Vãn Chiếu mạnh mẽ, để cô ấy khóc trước mặt mọi người còn khó hơn lên trời.
Tay Khổng Hi Nhan bất giác sờ vào mặt Trì Vãn Chiếu, lúc mới quen biết cô liền biết gương mặt này rất hoàn mỹ xinh đẹp nhưng luôn toát ra hàn ý, không nói chuyện tình nghĩa, thoạt nhìn là người không dễ chung sống, như vậy cũng tốt, sau khi kết hôn ai sống cuộc sống người đó.
Không ai làm phiền ai cả.
Điều không ngờ đến là... một người lạnh lùng như băng như vậy, mang đến cho cô vô số cảm động và hạnh phúc, càng làm cho cô cảm nhận được tình yêu chưa từng có.
Đó là một cảm giác thần kỳ.
Thần kỳ đến nỗi bây giờ cô đối mặt với gương lạnh lùng đến ngủ cũng sụ mặt này cũng cảm thấy ấm áp.
Đầu ngón tay Khổng Hi Nhan viền theo đường nét khuôn mặt Trì Vãn Chiếu, xúc cảm từ làn da mịn màng khiến cho ánh mắt cô cũng dịu dàng vài phần, cô nhìn chằm chằm hồi lâu, Trì Vãn Chiếu bất ngờ xoay người, Khổng Hi Nhan vội vàng ngồi xuống bên cạnh, tay vừa buông xuống bên cạnh đã bị Trì Vãn Chiếu ôm lấy.
Mười ngón tay quấn lấy nhau.
Trì Vãn Chiếu cũng không mở mắt ra, giọng lười biếng hỏi:
"Nói xong rồi?"
Dáng vẻ có chút mệt mỏi, dùng tay kia xoa chóp mũi, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Khổng Hi Nhan ngồi ở đầu giường.
Khổng Hi Nhan mím môi, lắp bắp:
"Chị dậy khi nào."
Trì Vãn Chiếu điềm nhiên như không nói:
"Khi em sờ chị."
Khổng Hi Nhan: ...
Có cần nói thành lời như vậy không, nói chuyện bình thường không được hay gì!
Cô giận dữ với Trì Vãn Chiếu, đối diện là ánh mắt mang theo sóng mùa thu.
Trì Vãn Chiếu thấy thế từ trên giường nửa ngồi dậy, nhìn cô nói:
"Đã thỏa thuận rồi?"
"Em đồng ý?"
Khổng Hi Nhan kinh ngạc nhìn người kia: