Chương 71: Yên Yên thích cắn tôi
Chu Sinh đưa Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu đến cửa căn hộ, Khổng Hi Nhan thấy Trì Vãn Chiếu tựa hồ còn có chuyện muốn nói với Chu Sinh liền trở về căn hộ trước.
Mở cửa ra, Yên Yên đã vẫy đuôi đứng ở cửa chờ cô.
Khổng Hi Nhan đi vào trong hai bước, ôm Yên Yên, vẻ mặt yêu thương: "Đói bụng hả? Ta sẽ cho mi ăn "
Yên Yên cong cong hai chân lại, meo meo không ngừng, còn dùng đuôi quét gò má Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan cười đẩy đẩy đuôi nó ra, ôm nó vào phòng bếp.
Trong khoảng thời gian này cô trở về muộn, cơ hội Yên Yên nhìn thấy cô cũng không nhiều, hiện tại hiếm khi cô ở nhà, liền quấn quít lấy cô, lúc nấu cơm dùng thân thể mập mạp cọ vào bắp chân Khổng Hi Nhan, ngẩng đầu trừng mắt xanh thẳm, kêu to meo meo.
Khổng Hi Nhan nghe được trong lòng mềm nhũn, thỉnh thoảng cúi người vỗ vỗ đầu nó, trấn an nói: "Yên Yên, đừng nháo. "
Yên Yên nghe được lời này của cô ngược lại càng không kiêng nể gì, không chỉ cọ cọ cô, còn vươn đầu lưỡi liếm mắt cá chân cô, làm cô ngứa ngáy, Khổng Hi Nhan không khỏi mặt mày cong cong, ánh mắt đối với Yên Yên lại có vài phần bất đắc dĩ.
Trì Vãn Chiếu cùng Chu Sinh nói chuyện xong trở về căn hộ, nhìn thấy dáng người Khổng Hi Nhan bận rộn trong phòng bếp, Yên Yên ở dưới chân cô không ngừng nháo, cô lúc thì cúi đầu không có lực uy hiếp đe dọa hai câu, lúc lại yêu thương sờ đầu Yên Yên, vẻ mặt mềm mại ấm áp..
Trì Vãn Chiếu đứng trước sô pha vẫn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt mờ mịt.
Khổng Hi Nhan bị Yên Yên nháo đến mức không có tính tình cuối cùng cắn răng nói: "Meo meo meo cái gì, mi có tin tối nay ta cho mi khỏi ăn cơm luôn không? "
Lúc cô đe dọa mím môi nghiêm mặt, còn có vài phần dáng vẻ của Trì Vãn Chiếu.
Quả nhiên Yên Yên nghe được cô nói như vậy nhất thời nhu thuận, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, lắc lắc đuôi.
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy bộ dáng Khổng Hi Nhan giả làm hổ giấy khẽ cười ra tiếng.
Khổng Hi Nhan lúc này mới phát hiện Trì Vãn Chiếu đã trở về, cô không cảm thấy hành động vừa rồi của mình có gì không ổn, lại hào phóng nói: "Trì tổng, đem Yên Yên mang ra ngoài đi."
Trì Vãn Chiếu hô to: "Yên Yên."
Con mèo trắng lớn đang ngồi trên mặt đất lắc lư đứng lên, nhảy ra khỏi phòng bếp, thả người nhảy lên sô pha.
Trì Vãn Chiếu ngồi bên cạnh nó ngồi trên sô pha, đưa tay xoa xoa lông trắng của nó, vừa trơn vừa mượt mà còn có cảm giác như nhung, sờ rất thoải mái, Yên Yên toàn thân nằm trên sô pha, nó vươn ra bốn móng vuốt đi chạm chạm ngón tay Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu ngón tay lắc lư, trêu chọc nó chơi.
Yên Yên đột nhiên ngẩng đầu cắn nhẹ vào ngón tay cô, cũng không thật sự dùng sức, đặt ở trong miệng lại cẩn thận lực đạo, liếm liếm.
Trên sô pha một người một mèo chơi đùa vui vẻ quên trời đất, Khổng Hi Nhan bưng cơm ra khỏi phòng bếp nhìn thấy Trì Vãn Chiếu nhìn Yên Yên, bên môi mang theo nụ cười, ánh mắt ôn nhu, cô giật giật khóe miệng kêu lên: "Yên yên, ăn cơm. "