Mục lục
Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiễn Vương Hải Ninh, Khổng Hi Nhan mở to mắt nhìn về phía trần nhà trên đỉnh đầu, đập vào mắt là màu trắng thê lương, Trì Vãn Chiếu đi đến bên cạnh cô, đút cho cô uống chút nước, hỏi:

"Có đói không? Chị bảo Chu Sinh đem ít cháo tới đây?"

Khổng Hi Nhan kéo tay Trì Vãn Chiếu qua, cọ cọ vào lòng bàn tay:

"Không cần, em không đói."

Sắc mặt của Trì Vãn Chiếu tái nhợt có chút mệt mỏi, tơ máu đỏ trong mắt không biến mất, trước đây dù chỉ là sườn mặt vẫn luôn luôn kiêu ngạo bức người giờ phút này đã mềm mại hơn, ngay cả giọng cũng ấm áp:

"Còn đau sao? "

Khổng Hi Nhan:

"Đỡ hơn rồi, không đau lắm."

Cô thấy vùng chân mày của Trì Vãn Chiếu vẫn nhíu chặt như trước, không khỏi cong môi nói:

"Chị không cần trở về xem em gái chị à?"

"Cảm xúc của em ấy rất dễ kích động, chị không quay lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Trì Vãn Chiếu ngồi xuống bên giường, thay Khổng Hi Nhan vén tóc dài ra sau tai, cụp mắt nói:

"Không đâu."

Khổng Hi Nhan Ừ một tiếng, trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh lại.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh vẫn thổi như cũ, bông tuyết bay tán loạn, dường như có xu hướng càng ngày càng lớn.

Trì Vãn Chiếu không nhịn được liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt sâu thăm thẳm, đầu Khổng Hi Nhan vẫn còn đau, cô không muốn động đậy, nhìn thấy ánh mắt của Trì Vãn Chiếu như theo gió lung lay, cô hỏi:

"Có phải ngoài trời tuyết lớn không?"

Thành phố B không phải là thành phố có tuyết rơi hàng năm, nhưng năm nay lại có mấy lần tuyết rơi.

Nó thực sự khác với bình thường.

Trì Vãn Chiếu nghe vậy gật đầu:

"Tuyết có chút lớn."

Khổng Hi Nhan sờ sờ gáy mình còn có chút đau:

"Vậy chắc lạnh chết mất."

Cô vốn không thích mùa đông, khi tuyết rơi, cô càng không thích.

Trì Vãn Chiếu nghe xong lời này chậm rãi nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, bệ cửa sổ đã phủ một lớp tuyết trắng, có tuyết vừa rơi xuống đã bị gió cuốn bay đi, rơi xuống nơi khác.

Khổng Hi Nhan ngủ trên giường bệnh suy nghĩ:

"Thật ra em có thể hiểu được em gái chị."

Cô nói xong quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, bất giác đụng tới vị trí vết thương, đau đến nỗi cô nhíu mày, trong mắt ngâng ngấng nước mắt, Trì Vãn Chiếu đau lòng nói:

"Đừng lộn xộn."

Giọng của Khổng Hi Nhan yếu ớt:

"Em biết rồi."

Trì Vãn Chiếu thấy người kia ngoan ngoãn như vậy, cô mở miệng nói:

"Lần này Trì Huyên quả thật quá phận, nên để cho em ấy nhớ kỹ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK