Chương 47
Khổng Hi Nhan không biết Trì Vãn Chiếu là nghiêm túc hay trêu chọc cô liền tiến tới, nhỏ giọng hỏi:
"Tại sao? "
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn điện thoại di động:
"Là trợ lý của nghệ sĩ, cô ấy quá thất bại. "
Khổng Hi Nhan lắc đầu:
"Tiểu Thu rất tốt, không có làm gì sai. "
"Không quan tâm đến nghệ sĩ của mình, chỉ chú ý đến việc bát quái là một."
"Không có ánh mắt tý nào, không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói là hai."
"Lúc này gọi tới không hề lo lắng nghệ sĩ có nghỉ ngơi hay không, chỉ nghĩ đến mình không bận tâm tới người khác là ba."
Trì Vãn Chiếu gật đầu, vẻ mặt nhạt nhẽo:
"Khổng tiểu thư, nhược điểm như thế này, tôi có thể liệt kê một đống, chỉ với ba điểm này, tôi có thể sa thải cô ấy."
Khổng Hi Nhan mím môi:
"Thật ra Tiểu Thu cũng không tệ như vậy, cô ấy vừa tốt nghiệp đại học, cái gì cũng không hiểu, vẫn đang học, cô phải cho cô ấy cơ hội. "
Trì Vãn Chiếu nói:
"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy theo nghệ sĩ khác, nhưng cô thì không thể."
Khổng Hi Nhan nhíu mày:
"Tại sao tôi không thể?"
Trì Vãn Chiếu thản nhiên tiếp nhận câu tiếp theo:
"Bởi vì em là phu nhân của Trì Vãn Chiếu, cho dù là trợ lý, cũng phải vạn dặm chọn một. "
Vạn dặm chọn một, tám mặt linh hoạt.
Điển hình như Đồng Duyệt.
Cô không phải không thích Đồng Duyệt, chỉ là miệng lưỡi trơn tru, một lời nói ra có nhiều tầng ý nghĩa
Luôn luôn nhắc nhở cô về những người trước đây.
Phó Thu non nớt, cái gì cũng không hiểu, nghĩ gì nói đó, nhưng cô ấy không có tâm tư xấu, ở chung không cần quá phức tạp, cô không cần phải suy nghĩ trong lời nói của cô ấy có mấy tầng ý tứ, không cần lo lắng lại rơi vào hố do người ta đào ra.
Thần sắc Khổng Hi dần dần lạnh xuống, cùng Trì Vãn Chiếu nói một thời gian dài, lúc tức giận giọng điệu đều giống nhau, cô nói:
"Trì tổng, tôi không cần vạn dặm chọn một. "
Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt căng thẳng của cô:
"Tại sao? "
Khổng Hi Nhan lắc đầu:
"Không có lý do gì, cứ như vậy, tôi đi lên nghỉ ngơi trước."
Cô xoay người đi về phía cầu thang, chân bị thương còn có chút đau, đi lên đều bước từng bước thận trọng, Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào lưng cô, thật lâu không nói gì, ngược lại Khổng Hi Nhan lên cầu thang đứng thẳng người nói: "Trì tổng, cô nói đúng, tôi không thông minh, cũng sẽ không biết nhìn người, cho nên ba năm trước mới bị lừa, nhưng bây giờ tôi, cũng không phải là tôi của ba năm trước. "