Ngày hôm sau gà vừa gáy Khổng Hi Nhan liền tỉnh lại, cô mở mắt liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu vẫn ngủ ngon lành, cô cũng không quấy rầy, rón rén xuống giường, mở cửa nhìn thấy Hải Ninh đang đánh răng.
Khổng Hi Nhan đi tới đứng sau lưng cô, dụi dụi mắt, ỉu xìu, thỉnh thoảng dùng đỉnh đầu dụi lên lưng Vương Hải Ninh.
Vương Hải Ninh nói năng không rõ ràng hỏi:
"Có chuyện gì vậy? "
Khổng Hi Nhan thở dài:
"Không có gì."
Chỉ là không ngủ ngon thôi.
Nghĩ đến đây, cô tiến đến trước gương nhìn, quả nhiên có quầng thâm nhàn nhạt.
Trì Vãn Chiếu tên chết tiệt này, sau khi nói một tràng khuyết điểm của cô thì-tên đó ngủ luôn.
Hết lần này tới lần khác người bên cạnh ngủ vô cùng bình yên ngọt ngào còn cô cô chỉ có thể ẩn trong bóng tối dùng đôi con ngươi bắn ra dao lạnh quét trên khuôn mặt tinh xảo của Trì Vãn Chiếu.
Vương Hải Ninh nghe được giọng điệu của cô chỉ suy nghĩ một lát, đừng cũng không nhìn, chỉ giống trưởng bối dặn dò:
"Ban ngày đi theo bọn nhỏ quậy tung, buổi tối còn không nghỉ ngơi thật tốt, có thể không mệt sao? "
Khổng Hi Nhan không cam lòng lên tiếng:
"Em cũng không muốn, là Trì Vãn Chiếu cô ấy..."
"Quên đi, không nói nữa."
Vương Hải Ninh mở miệng, cuối cùng từ từ bỏ lại một câu:
"Đừng ỷ vào tuổi trẻ, quá điên cuồng, tiết chế một chút." "
......
Cô nói xong liền rời đi, Khổng Hi Nhan phía sau như sét đánh ngang tai.
Không lâu, Khổng Hi Nhan ra khỏi cửa phòng tắm liền thấy Vương Hải Ninh cầm sách chuẩn bị rời đi, cô nhíu mày:
"Buổi trưa trong nhà không có ai, tụi em có thể qua nhà anh Sơn ăn cơm."
Vương Hải Ninh ừm một tiếng:
"Chị biết rồi."
Khổng Hi Nhan lúc này mới gật gật đầu, nhìn cô rời đi.
Nghĩ đến hôm nay nhà Trần Tuấn Sơn nhất định bận rộn, cô ăn xong cũng đi giúp đỡ một tay.
Sau khi ăn sáng, cô nhìn về phía phòng, nghe thấy tiếng trò chuyện từ bên trong .
Lúc Khổng Hi Nhan vừa mới tới thôn Trường Ninh, Trần gia cũng không phải là bộ dường như bây giờ.
Khi đó cha mẹ Trần gia đều còn sống, hai ông bà tốt, gặp người liền cười tít cả mắt, nhất là bác Trần, phàm là trong thôn nhà ai gặp khó khăn, ông không chút do dự đưa tay ra giúp đỡ.
Đáng tiếc người tốt không sống lâu tai họa thì lưu nghìn năm.
Chưa đầy một năm, cha mẹ Trần Tuấn Sơn đi đến thị trấn mua đồ, song song gặp tai nạn xe, đâm chết họ là một đứa trẻ dưới mười tám tuổi, lái một chiếc xe mô tô ba bánh, gia cảnh nghèo khó.