Chuyện khôi hài trên sân khấu cũng không kéo dài bao lâu, sau khi Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan xuống sân khấu không ít người tới học hỏi kinh nghiệm, ngay cả Trần Tuấn Sơn cũng dẫn theo vợ tới.
Khổng Hi Nhan biết Trì Vãn Chiếu không thích bầu không khí ồn ào, cũng dùng mấy câu để họ rời đi.
Hai người trở lại bàn, thím Hai nhỏ giọng kéo Khổng Hi Nhan qua hỏi:
"Khổng lão sư, làm sao vợ cô nhận ra cô?"
"Đúng vậy, quá thần kỳ."
"Cũng không chạm vào tay, cũng không nói gì liền nhận ra."
Mấy người bên cạnh dì Hai đều nhỏ giọng nói, Khổng Hi Nhan cười, suy nghĩ một chút nói:
"Có lẽ trên người con và cô ấy có mùi giống nhau. "
Đây là sự thật, từ sau khi Khổng Hi Nhan và Trì Vãn ký hợp đồng, vẫn dùng loại sữa tắm đó, Trì Vãn Chiếu nói, những mùi khác Yên Yên ngửi không quen cho nên cho dù về nông thôn, cô cũng mang theo.
Tuy rằng trong đáy lòng cô cũng rất hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc Trì Vãn Chiếu nhận ra cô như thế nào, nhưng trừ cái ra, cô ấy cũng không giải thích.
Có khi là nhận mùi.
Trì Vãn Chiếu ngồi bên cạnh Khổng Hi Nhan lắng nghe lời của Khổng Hi Nhan cũng chỉ cụp mắt, không nói một lời.
Không lâu sau, khi bữa tiệc kết thúc hiệu trưởng mang theo vài giáo viên trong trường đi tới, bà đứng ở trước bàn nâng ly nói:
"Khổng lão sư."
Khổng Hi Nhan vội vàng đứng dậy: "Hiệu trưởng. "
Hiệu trưởng mỉm cười và nói:
"Lần này cô đã trở về còn mang theo rất nhiều thứ, tôi thay mặt mọi người xin cảm ơn cô."
Người dân trong làng vốn dĩ sắp tản ra nhưng nghe thấy lời của hiệu trưởng, lại vây quanh, xì xào bàn tán.
"Lần này Khổng lão sư tốn không ít tiền."
"Không những vậy, cô ấy còn mua áo lông cho con của tôi."
"Tôi cũng chưa mặc thứ đó bao giờ, chắc mắc tiền lắm."
"Aizz, Khổng lão sư đối tốt với mấy đứa nhỏ lắm..."
"Tôi đợi lát nữa sẽ kính một ly, vì con của tôi."
"Tôi cũng vậy..."
Tiếng thì thầm không ngừng truyền đến đây, Khổng Hi Nhan cười:
"Hiệu trưởng, cô đừng khách sao, nơi này giống như nhà tôi vậy, mọi người đều là gia đình tôi, tôi không đối tốt với mọi người, còn có thể đối tốt với ai. "
"Nói rất hay!"
Không biết ai nói câu đó, dẫn đám trẻ đang chơi pháo trúc ở bên cạnh đi tới.
Khổng Hi Nhan thấy hiệu trưởng còn bưng ly, cô vội vàng bưng ly lên, đồ uống bên trong đã uống cạn, cô đưa tay lấy chai rượu gạo, đổ đầy một ly, nói với hiệu trưởng:
"Vậy tôi cũng kính hiệu trưởng, ba năm nay cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi. "
Cô nói xong liền chuẩn bị ngửa đầu uống, cổ tay bị người ta nắm lấy, Trì Vãn Chiếu không biết khi nào đã đứng lên, Trì Vẫn Chiếu nhận lấy ly trên tay Khổng Hi Nhan nói với hiệu trưởng: