Chương 86: Chị, em tới rồi
Bởi vì mẹ con Chu Hàm, buổi chiều Khổng Hi Nhan càng ra sức dọn dẹp vệ sinh, phòng trong phòng ngoài đều lau qua một lần, còn không cho Trì Vãn Chiếu giúp một tay.
Nói rằng phải tự mình xua đuổi xui xẻo.
Trì Vãn Chiếu thấy gương mặt xinh đẹp đầy nghiêm túc của người kia cũng thật sự không động thủ, ngồi trên sô pha nhìn người kia bận rộn.
Cô quan sát một lúc rồi đứng dậy đi đến đứng trước bệ cửa sổ.
Sàn nhà màu trắng bị Khổng Hi Nhan lau đến sáng bóng, Trì Vãn Chiếu bước đi còn lưu lại dấu giày cao gót ở bên trên, Khổng Hi Nhan nhìn bóng lưng Trì Vãn Chiếu tò mò hỏi:
"Chị nhìn gì đó? "
Cô nói xong mang theo cây lau nhà đi đến trước bệ cửa sổ lau dấu giày Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn tư thế cúi người của Khổng Hi Nhan mím môi:
"Không có gì. "
Giờ phút này Khổng Hi Nhan ở ngay trước mặt cô, ngay bên cạnh cô, ngay ở tầm tay cô, chỉ cần đưa ra liền có thể chạm được.
Cô không còn phải lén lút trốn trong căn phòng đối diện, xuyên qua bệ cửa sổ không xem là sáng sủa để nhìn thấy bóng dáng của người con gái này, nhìn cô ấy đi ra ngoài vào giờ nào mỗi ngày, sau đó cô xuống lầu giả vờ tình cờ gặp nhau.
Chỉ tiếc là số cô không được may mắn.
Chưa một lần gặp được.
Trì Vãn Chiếu dường như nhớ lại khoảng thời gian đó, vẻ mặt trở nên dịu dàng, Khổng Hi Nhan đứng dậy đặt cây lau nhà sang một bên, đứng bên cạnh Trì Vãn Chiếu nhìn về phía trước.
Đối diện cũng là một tòa nhà, dường như đã lâu không có ai ở, bởi vì cửa dán đầy giấy trắng tuyên truyền, đều ố vàng bị gió xào xạc, Khổng Hi Nhan nhìn chợt mở miệng nói:
"Em nhớ trước đây có một bà cụ ở đối diện, bà nấu ăn rất ngon, có đôi khi ba em không ở nhà em liền dẫn Nữ Vương sang đó ăn chực."
Cô nói có chút xấu hổ.
Trì Vãn Chiếu mặt đầy dịu dàng:
"Em rất thích bà?"
Khổng Hi Nhan không phát hiện câu hỏi của Trì Vãn Chiếu rất kì lạ, suy nghĩ một chút, nói:
"Rất thích. "
Trì Vãn Chiếu chỉ gật đầu không nói gì nữa.
Ánh mắt cô theo Khổng Hi Nhan nhìn về phía cánh cửa đã đóng kia.
Về chuyện Khổng Hi Nhan và bà ngoại thật ra cô đã nghe rất nhiều lần, bà ngoại cô mỗi ngày đều khen nhà đối diện có một đứa bé lớn lên xinh đẹp lại tốt tính, thấy một bà cụ ở một mình cô bé thường xuyên sang đây thăm bà.
Không giống như các cô gái khác.
Vào thời điểm đó, cô vẫn tự hỏi: 'Có điều khác biệt gì để cho bà ngoại của cô khoa trương như vậy.'
Sau này xuyên qua cửa sổ lần đầu tiên nhìn thấy Khổng Hi Nhan cô liền biết.
Người kia quả thực khác biệt.