Chương 72: Thăm hỏi chương trình
Khổng Hi Nhan bởi vì một lời của Trì Vãn Chiếu mà chạy trối chết, cả đêm cũng không ngủ ngon.
Ngày hôm sau chân trời sáng choang cô mới thoáng ngủ một chút.
Điện thoại di động không chịu buông tha, Khổng Hi Nhan vươn cổ tay mảnh khảnh úp xuống, không quá hai phút, lại vang lên, cô có chút tức giận nhận: "Alo!"
Phó Thu bị giọng điệu của cô chấn động nhỏ giọng kêu lên: "Khổng tỷ? "
Khổng Hi Nhan lúc này mới xoa xoa đầu mềm nhũn tính tình: "Tiểu Thu, sao vậy? "
Phó Thu nhìn thời gian: "Khổng tỷ, còn nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đi tổ tiết mục, chị sẽ không quên chứ? "
Khổng Hi Nhan vỗ vỗ đầu mình, cô thật sự quên mất, ngay cả đồng hồ báo thức cũng không đặt, cô vén chăn lên liền đứng dậy, trấn an: "Chờ tôi mười phút, lập tức tốt rồi."
Phó Thu vội vàng đáp với cô: "Không sốt ruột không sốt ruột, Khổng tỷ chậm rãi đến. "
Khổng Hi Nhan cúp điện thoại xuống giường liền đi thẳng vào phòng vệ sinh, không lâu sau rửa mặt xong cũng thay quần áo xong, dù sao lên chương trình cũng phải thay, cô tùy tiện khoác một bộ áo lông dày trên người.
Sau khi xuống lầu, Trì Vãn Chiếu đã ngồi ở trước bàn ăn.
Sau khi nhìn thấy Khổng Hi Nhan đi xuống, cô liếc nhìn, thần sắc lạnh nhạt nói: "Sớm. "
Khổng Hi Nhan khẽ ho khan, nhìn thái độ Trì Vãn Chiếu ung dung không bức bách có chút hâm mộ, khi nào cô có thể học được thái độ gặp biến không sợ như vậy.
Rõ ràng tối hôm qua hai người bởi vì một đề tài mà xấu hổ chấm dứt, sáng sớm hôm nay cô ấy ngược lại coi như không có việc gì xảy ra.
Còn chào buổi sáng với cô.
Khổng Hi Nhan giật giật khóe miệng: "Sớm. "
Trì Vãn Chiếu ăn xong bánh mì uống nửa ly sữa, thấy Khổng Hi Nhan sốt ruột muốn đi không khỏi mở miệng hỏi: "Khổng tiểu thư đối với đề nghị tối hôm qua của chị suy nghĩ thế nào? "
Tư thế thay giày của Khổng Hi Nhan nghiêng nghiêng, nửa người đụng vào giá giày, hai gò má cô nhanh chóng đỏ thẫm, nhịn một chút nói: "Không có suy nghĩ gì, không sao đâu. "
"Còn nữa, em cảm thấy đối với bệnh ái mèo không thể dùng phương pháp nhanh chóng vội vàng được, dễ phản tác dụng!"
Trì Vãn Chiếu nhìn thần sắc đàng hoàng trịnh trọng của cô không khỏi cười khẽ, tú nhan không còn căng thẳng nữa, sắc mặt ôn hòa không ít.
Khổng Hi Nhan dùng dư quang nhìn thần sắc của nàng, to gan nói: "Chúng ta có thể dùng biện pháp trị liệu cổ điển. "
"Ví dụ như —— chị không cần ôm Yên Yên để ăn sáng."
Trì Vãn Chiếu: ...
Khổng Hi Nhan tiếp tục: "Còn nữa, sau này chị cũng cố gắng ít lướt web nhất có thể. "
Cô dùng vẻ mặt cô thông minh như vậy cơ bản không cần loạn tra trên mạng khiến cho Trì Vãn Chiếu thu liễm nụ cười khẽ, khuôn mặt tinh xảo nổi lên vài phần không vui.