Bữa cơm tất niên xem như thoải mái, bốn người ngồi quanh bàn vuông, đồ ăn bày đầy bàn, ở giữa là một nồi uyên ương đang ùng ục bốc hơi, trong hơi nước lượn lờ Trì Vãn Chiếu nhìn về phía Khổng Hi Nhan ở đối diện, vẻ mặt nhìn không rõ lắm.
Cô cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Trì Huyên tự biết mình lỡ lời, lúc ăn cơm cô hận không thể thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, cặm cụi ăn, một nửa đồ ăn trên bàn đều vào bụng cô, cho đến khi Trì Vãn Chiếu không nhìn nổi nữa nhíu mày hỏi:
"Ăn ngon không?"
Trì Huyên đầu cũng không ngẩng đầu trở lời:
"Ngon."
Nói xong tay tay giơ đũa khựng lại, không được tự nhiên nhìn Vương Hải Ninh:
"Cũng không phải quá ngon."
"Chỉ tại em đói bụng."
Vương Hải Ninh nghe được những lời này cô mím môi cười cười, Trì Huyên có chút thẹn thùng:
"Cô cười cái gì?"
"Không có gì."
Vương Hải Ninh chậm rãi buông đũa xuống:
"Cảm thấy cô và Trì tổng, quả là chị em ruột."
Trì Huyên không hiểu ý của lời này, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Vương Hải Ninh rồi cuối cùng quay đầu hừ khẽ.
Màn trêu đùa này không ảnh hưởng quá lớn đến cục diện trên bàn ăn, cũng không che lấp bầu không khí lúng túng này, Vương Hải Ninh chuyển món ăn đến trước mặt Khổng Hi Nhan nói:
"Nếm thử xem, món yêu thích của em."
Khổng Hi Nhan nhìn về phía bánh chẻo pha lê trước mặt, màu sắc tươi sáng, vỏ bánh rất mỏng có thể nhìn thấy rõ nhân thịt bò trong, ánh đèn chiếu lên trên, lớp bên ngoài bóng loáng phát sáng, cô kẹp một cái bánh chẻo cắn một miếng.
Hương thơm tỏa ra tràn ngập khoang miệng.
Sau khi ăn xong, cô quay đầu nói với Vương Hải Ninh:
"Rất ngon."
Vương Hải Ninh cười cười:
"Ngon thì ăn nhiều vào."
"Chờ lát nữa lạnh thì không phải mùi vị này nữa."
Cô nói xong nhìn về phía Trì Vãn Chiếu:
"Trì tổng, cô nói đúng không? "
Trì Vãn Chiếu từ chối cho ý kiến, chỉ là ừ hữ qua loa.
Sau khi ăn xong cơm tất niên, xuống thả pháo trúc, trung tâm thành phố là khu vực bị nghiêm cấm bắn pháo hoa, nhưng nơi này là ngoại ô, vị trí phía ngoài cho nên mỗi nhà ăn xong đều ở bên ngoài thả pháo trúc.
*Pháo trúc, xuất xứ từ xa xưa tại Trung Quốc, tuy đôi khi hiện nay vẫn được chơi tại một số nơi trong đồng bào các dân tộc thiểu số. Các ống trúc còn giữ nguyên đốt bịt kín hai đầu được ném vào đống lửa để tạo tiếng nổ.
Khổng Hi Nhan đứng ở cửa sổ nhìn xuống.
Trước kia lúc cô và Vương Hải Ninh ở Trường Ninh cũng sẽ thả pháo trúc, nhưng nơi đó rất nhỏ, bốn bề trống trải, bình thường thả ba bốn cái, mỗi lần đều là Khổng Hi Nhan ngồi xổm ở cửa xem Vương Hải Ninh thả xong liền xoay người chạy về.