Trì Vãn Chiếu ngã bệnh, ngay trong phòng bệnh của Khổng Hi Nhan.
Trước nay sức khỏe của cô luôn tốt, mỗi tuần đều có lịch tập luyện cố định cho nên quanh năm suốt tháng không thấy bị cảm mạo.
Nhưng ngay khi cô nắm tay khống chế Khổng Hi Nhan chất vấn thì bất ngờ mất đi sức lực, cơ thể mềm nhũn ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, Khổng Hi Nhan hoảng hốt la lên, Chu Sinh ở ngoài cửa nói lớn hai lần nghe thấy Khổng Hi Nhan trả lời mới đẩy cửa đi vào.
Trì Vãn Chiếu đã ngã xuống.
Chu Sinh vội vàng gọi bác sĩ.
Không ăn trong một thời gian dài, cơ thể quá tải, cộng thêm dính mưa nửa ngày cho nên phát sốt.
Cũng may phát hiện kịp thời, bệnh tình không quá nghiêm trọng, bác sĩ giúp Trì Vãn Chiếu treo ngược bình lên, dặn dò một hồi liền đi ra ngoài, Khổng Hi Nhan đứng trước giường bệnh của Trì Vãn Chiếu, mi mắt rũ xuống.
Chỉ một khoảng thời gian không gặp Trì Vãn Chiếu, người này gầy đi không ít, cằm cũng nhọn hơn, cả người ốm yếu nằm trên giường, không chút sức sống.
Khổng Hi Nhan nghĩ đến những lời chất vấn của Trì Vãn Chiếu không nhịn được đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
Cảm giác lạnh lẽo truyền tới, Khổng Hi Nhan đưa tay Trì Vãn Chiếu đến bên môi, khẽ hà hơi sưởi ấm.
Chu Sinh đứng bên giường bệnh.
Ban đầu anh muốn sắp xếp Trì tổng ở phòng bệnh bên cạnh, nhưng phu nhân nhất quyết đặt giường bệnh của Trì tổng trong phòng bệnh của phu nhân, bởi vì trận lũ này bệnh viện đã kín chỗ cho nên anh tuân theo ý kiến của Khổng Hi Nhan, trực tiếp thêm giường.
Giờ phút này hai chiếc giường nằm song song, ở giữa có một lối đi nhỏ.
Ánh mắt Chu Sinh từ trên mặt Trì Vãn Chiếu chuyển sang trên người Khổng Hi Nhan, nói:
"Phu nhân, Trì tổng không có gì đáng ngại, ngài có muốn nghỉ ngơi hay không?"
Khổng Hi Nhan nghe vậy chỉ càng nắm chặt tay Trì Vãn Chiếu, nhẹ giọng nói:
"Chị ấy đến thành phố H từ khi nào?"
Chu Sinh mím môi, nhìn Trì Vãn Chiếu đang ngủ say, một lúc lâu mới mở miệng:
"Ngày thứ hai thành phố H xảy ra chuyện."
Khổng Hi Nhan gật đầu.
Chu Sinh tiếp tục nói:
"Chuyện đầu tiên Trì tổng làm là lập tức liên hệ người để tìm kiếm ngài, nhưng biệt vô âm tín, cô ấy không kịp chờ liền lẻn vào nhóm người tình nguyện sau đó đi vào thôn."
"Trì tổng tìm ngài mấy tiếng đồng."
Khổng Hi Nhan rưng rưng nước mắt, đuôi mắt ửng đỏ, giọng vẫn rất khẽ, đã khàn khàn không dễ phát hiện:
"Tôi biết rồi."
Chu Sinh do dự nhìn Khổng Hi Nhan, cắn răng vẫn nói ra:
"Phu nhân, lần này ngài thật sự dọa Trì tổng hoảng sợ rồi, lúc chúng tôi nhận được điện thoại của Đồng Duyệt, cả người Trì tổng đều ngây dại."