“À, mới vừa tỉnh nhưng lại ngủ rồi.” Cao Dật đứng lên vươn tay điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho Hạ Nhược Tâm.
“Phải không?” Lục Cẩm Vinh vươn tay thử độ ấm của em gái, cảm giác không sốt mới thở dài nhẹ nhõm. Người đang có bệnh sợ nhất là phát sốt, phát sốt cũng có nghĩa miệng vết thương đang bị viêm, chỉ cần không sốt ít nhất chứng minh được đang bình phục.
“Tôi có thể biết anh cùng em tôi có quan hệ gì không?” Lục Cẩm Vinh đứng lên hỏi Cao Dật.
“Hiện tại cô ấy là em gái tôi, tôi có quyền biết.” Anh không muốn một người không quen biết lại có chủ ý gì tới em gái mình.
“Chúng ta đi ra ngoài nói đi.” Cao Dật nói, người cũng đi ra ngoài. Đây là phòng bệnh, vẫn là để người bệnh nghỉ ngơi thật tốt.
Sau đó không lâu trong văn phòng của Cao Dật, hai người đàn ông ngồi ở chỗ này thật lâu, tới hiện tại Lục Cẩm Vinh mới biết hóa ra trước đây Hạ Nhược Tâm gặp nhiều chuyện như vậy. Tuy rằng anh vẫn biết người em này vốn là vợ trước của Sở Luật, nhưng lại không biết giữa bọn họ có nhiều gút mắt như thế.
Còn Cao Dật, cũng coi như là một người bạn, rốt cuộc là anh ấy đã cứu đứa cháu gái không còn kia, nếu đứa bé còn sống thì thật tốt, cha mẹ cũng liền sẽ không oán giận vì không có cháu, dù không phải là cháu ruột cũng tốt.
“Cao tiên sinh, tôi có một thỉnh cầu.” Lục Cẩm Vinh ngồi ngay ngắn, cũng đem đôi tay mình chống ở trên bàn. “Tôi hy vọng về sau cô ấy là Lục Tiêu Họa mà không phải Hạ Nhược Tâm.”
“Tôi hiểu.” Cao Dật khẽ nhắm đôi mắt, lại là mở ra, thở một hơi dài. Là thân phận gì cũng tốt, là người nào cũng tốt hơn, chỉ cần không phải Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm, cái tên này vốn đã là một cái tai nạn.
“Cảm ơn.” Lục Cẩm Vinh vươn tay đưa trước mặt Cao Dật: “Thật vui khi quen anh, người em rể hụt.”
Cao Dật hơi nhíu mi, anh đây là ở hưng tai vẫn là nhạc họa, nhưng mặc kệ có giống như trước anh cũng vẫn chấp nhận. Trong lòng anh rất rõ ràng, về sau mặc kệ Hạ Nhược Tâm lựa chọn hai, hoặc là ai cũng không chọn cũng không thể sẽ là anh.
Việc này anh đã hiểu được nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Anh vươn tay bắt lấy tay Lục Cẩm Vinh, sau đó đáy mắt yên tĩnh có gợn sóng: “Tôi cũng thực vinh hạnh khi quen anh, người anh vợ hụt.”
Hai người đàn ông nhất ngôn nhất ngữ, có lẽ cũng có một chút quý trọng lẫn nhau.
Rồi sau đó hai người cùng nở nụ cười, cũng coi như quét đi một chút dè chừng đối phương lúc trước.
Lúc này, trong phòng bệnh, Hạ Nhược Tâm lại mở hai mắt. Môi cô khẽ mấp máy, không biết là đang muốn nói điều gì. Cô đem tay đặt lên bụng mình, nơi này đã bọc một tầng dày băng gạc.
Cô cười khổ một tiếng, hóa ra cũng có một ngày cô bị mổ bụng.
Cửa phòng bệnh lại được mở ra, Thẩm Vi đi đến. Cô yên lặng lấy bình hoa trên bàn, đem hoa cũ bỏ vào thùng rác rồi lấy hoa của mình cắm vào chỉnh sửa một chút.
“Nghe nói em tỉnh rồi?” Cô kéo ghế ngồi xuống dưới, lại liếc tới đôi mắt Hạ Nhược Tâm đang nhắm lại.
“Mở mắt ra. Đừng giả chết với chị.”
“Không phải em đã thành người chết sao?” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng mở hai mắt, miệng mấp máy, âm thanh khàn khàn rất khó nghe.
“Em đã chết một nửa rồi.” Cô trêu chọc chính mình, đây cũng không biết lần thứ mấy cô cận kề với cái chết. Nếu nói là cô số may chi bằng số cô thật đen đủi, mọi người khác đều bình an chỉ có cô là gặp chuyện. Có điều mỗi khi xảy ra chuyện sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ là cô không biết chính mình sẽ còn may mắn như vậy nữa không.
“Mặt em chị vẫn chưa quen.” Nói, Thẩm Vi còn kéo da mặt cô một chút. “Cảm giác giống như em mang theo một cái mặt lạ, có điều Lục Tiêu Họa này cũng không tồi, còn xinh đẹp hơn cả trước kia, chỉ là hiện tại chưa quen.”
“Dần dần sẽ quen.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa mặt mình, lúc đầu mới biến thành như vậy cô cũng thế, thậm chí cô còn không dám nhìn vào gương. Cảm giác gương mặt mình xa lạ giống như yêu quái biến đổi, cũng là chậm rãi từ từ sẽ quen, cuối cùng cũng chấp nhận, cả thân phận mới cũng vậy.
“Ai ra tay?” Thẩm Vi hơi nheo lại hai mắt, giọng tuy lười biếng nhưng lộ ra chút quyết tuyệt, giọng cô tuy nhẹ nhưng lại rất lạnh lẽo.
“Là Sở Luật hay Hạ Dĩ Hiên?”
Thẩm Vi sẽ không đoán mò, nơi đó cũng chỉ có Hạ Dĩ Hiên và Sở Luật ở đó, khi bọn họ đến bên trong đã không có người, chỉ có một Hạ Nhược Tâm sắp chết nằm ở đó.
“Hạ Nhược Tâm! Em lại giả chết với chị?” Thẩm Vi vươn tay bẹo mạnh má Hạ Nhược Tâm: “Đứa đáng ghét này.”
Lúc Cao Dật tiến vào liền thấy Thẩm Vi đang bóp mặt Hạ Nhược Tâm.
“Thẩm Vi, cô ấy là người bệnh.” Anh vội vàng tiến tới chắn trước mặt Hạ Nhược Tâm giống như Thẩm Vi đang giở thủ đoạn độc ác.
“Xin lỗi.” Tam ca cũng đi nhanh về phía trước kéo Thẩm Vi lại về phía mình. Thẩm Vi đứng ở trước mặt mọi người trở thành đối tượng bị chỉ trích, cũng bị mọi người khiển trách.
Thẩm Vi xoay người đi nhanh ra ngoài, Tam ca còn nghe được từ miệng cô một câu, kêu ‘đồ ngốc’.
Hạ Nhược Tâm cười một chút, cô lại mở hai mắt, đưa ngón tay ra trước mặt mình, người giết cô là ai kìa.
Chỉ là nói thì có lợi ích gì, biết thì có lợi ích gì?
Hạ Dĩ Hiên còn có Sở Luật, hai người bọn họ đều là hung thủ.
Bọn họ một người là em gái cô, một người là người đàn ông từng chính miệng nói yêu cô.
Trên đời này còn có ai là có thể tin tưởng, lời nói của ai là có thể tin tưởng?
“Em ngủ tiếp đi.” Cao Dật đem chăn kéo lên trên người cô, rồi sau đó cũng ngồi xuống. “Thế nào, còn đau không? Có muốn anh cho thêm thuốc giảm đau không?”
“Không cần.” Hạ Nhược Tâm lắc đầu. “Không đau lắm.” Kỳ thật hiện tại đau hay không cũng không sao, cô có thể chịu được sự đau đớn này, hơn nữa có khi đau cũng khiến người ta không quên được những gì đã xảy ra.
“Cảm ơn anh, Cao Dật.” Hạ Nhược Tâm kỳ thật cũng không biết đã bao lần nói như vậy, cô nói với người đàn ông này nhiều nhất dường như chính là câu ‘cảm ơn’.