Mục lục
Tân hôn không tình yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhược Tâm ngồi ngốc trong cái gọi là văn phòng đã ba ngày, cô phát hiện công việc cô làm hiện tại thật sự có thể nói là một công việc thật ngu ngốc. Hiện tại chính là tự mình xem tạp chí, lên mạng lướt web, nếu không làm vậy thì cơ bản chẳng biết phải làm gì nữa. Nói gì là chân chạy, gì đó sao chụp tài liệu, gì đó chuẩn bị văn bản đều không thấy đâu.

Mà Sở Luật đã nói nếu cô không làm thế này thì chỉ có thể làm lao công. Chưa nói tới làm lao công thì có đủ tiền để thanh toán nợ với ngân hàng hay không, nhưng chỉ cần nhìn vào thời gian làm việc của lao công cô cũng không cần suy nghĩ lại.

Lao công ở đây buổi sáng 5 giờ đã tới, buổi tối 10 giờ mới về, hơn nữa cả ngày đều phải làm ở chỗ này. Đừng nói tới đón con gái, sợ là Tiểu Vũ Điểm ngủ rồi cô còn chưa về.

Cho nên công việc này dù hiện giờ chưa có gì làm cô cũng vẫn phải nhận.

Có thể Sở Luật cũng phát hiện cảm xúc của cô sẽ có mâu thuẫn cho nên đã cho người đưa cho cô bản kế hoạch, đây cũng là lần đầu cô tìm hiểu được rõ công việc của mình. Nhưng kể cả đã hiểu rồi cô chỉ có thể tìm một chút việc để mình làm, suy nghĩ những ý tưởng của chính mình. Đầu tiên là cứ viết ra, sau đó lại bổ sung các ý khác, ít nhất không còn như trước mỗi ngày chỉ lên công ty chờ thời gian trôi qua rồi lại trở về. Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại thế này thật không phải đi làm việc mà như đi dưỡng lão.

Trong phòng của Sở Luật, mặt cô không chút cảm xúc giống như khúc gỗ đến báo cáo tiến độ công việc cho Sở Luật.

“Trường học đã tìm được, hiện tại đang tiến hành trang trí bên trong. Tài chính cũng đã ổn, khoảng ba tháng nữa sẽ hoàn thành. Sở tiên sinh,” cô nâng đôi mắt lên, “anh thật sự muốn nuôi báo cô tôi ba tháng sao?”

Cô nghiêm trang hỏi.

Ba tháng, hai vạn bốn, thêm phụ cấp linh tinh cũng phải ba vạn, nếu là Sở Luật trước kia thì anh ta có ném cho chó cũng không cho cô nửa xu.

Sở Luật xoa nhẹ ấn đường của mình.

“Nhược Tâm, em nhất quyết phải bổ đao lên người anh sao?”

Hạ Nhược Tâm đứng lên cầm lấy tài liệu của mình rồi hướng Sở Luật cúi chào.

“Sở tiên sinh, tôi đã nói xong, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước.” Nói xong cô nhanh xoay người rời đi. Gần đây có chút thô lỗ, cô không phải bạch lĩnh, ở trong công ty cũng không phải nhân vật quan trọng gì nhưng lại dám gọi thẳng tên Sở Luật, lại không cho Sở Luật chút mặt mũi nào, lại đám vỗ thẳng vào mặt Sở Luật. Nhưng Sở Luật lại như bất lực, có khi còn cười nịnh nọt cũng chỉ có một Hạ Nhược tâm. Cho nên nói làm người không thể phạm sai lầm, sai lầm nhỏ không sao chứ sai lầm lớn phạm vào thì kết cục chính như Sở Luật lúc này. Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị hùng mạnh, dậm chân một cái mười tám tầng đại lâu này đều muốn chấn động vậy mà chính anh lại không có bất cứ biện pháp nào với một cô gái.

Không đúng, là hai cô gái.

Thư ký bên ngoài thấy Hạ Nhược Tâm đi ra vội vàng đứng lên, gần đây mặt tổng giám đốc đều đen lại, sao cô ấy lại có thể hoàn hảo không tổn thương gì. Cái này không có chút hợp lý nào.

“Chị Nhược Tâm.” Tiểu Trần nhỏ giọng gọi Hạ Nhược Tâm.

Hạ Nhược Tâm đã đi tới: “Có gì thế?”

Đồ cô mặc rất hài hòa, tôn được thân thể có chút mảnh khảnh. Ngực không lớn, mông cũng không lớn nhưng eo đủ gọn, hơn nữa khuôn mặt rất xinh đẹp, người như thế đều làm người ta thích nhìn.

Thư ký cẩn thận chỉ vào bên trong, vẻ mặt lộ ra vẻ khổ sở: “Chị Nhược tâm, tổng giám đốc của chúng ta không phát hỏa sao? Gần đây có một chuyện phía dưới làm không tốt khiến mặt anh ấy rất đáng sợ. “Nói xong thư ký làm điệu bộ trên mặt mình, lại vừa nhớ tới gương mặt khiến người khác sợ hãi của Sở Luật tự nhiên liền thấy có chút tê dại.

“Phát hỏa?” Hạ Nhược Tâm nhún vai, “Muốn phát thì cứ phát đi, cùng làm thì anh ta sa thải chị.”

“A!” Thư ký há miệng, “Chị Nhược Tâm, chỉ chị mới dám nói, tập đoàn Sở Thị không phải ai muốn cũng được vào, trừ phi đi cửa sau.”

“Chị không muốn vào cũng phải vào, đương nhiên chị chính là đi cửa sau.” Hạ Nhược Tâm giơ tập tài liệu trong tay, cũng không sợ người khác biết chuyện cô đi cửa sau. Dù sao tất cả mọi người đều biết, cô cũng không cần giấu giếm điều gì.

“Thôi, chị phải đi. Gã kia gần đây có lẽ đến thời kì mãn kinh rồi, đừng chọc vào thì tốt hơn.”

Sở Luật vừa lúc muốn đi ra ngoài liền nghe được giọng Hạ Nhược Tâm hai tiếng ‘mãn kinh’. Lúc này anh thật sự muốn bóp chết cô gái kia, thời mãn kinh, thời mãn kinh, sao lại tới thời mãn kinh được. Anh cũng mới hơn ba mươi tuổi, đàn ông ba mươi vẫn là một đóa hoa, mà tuổi tác anh lúc này so với một đóa còn muốn trắng nõn.

Nhưng lại vẫn với cô gái kia anh không mắng được, không đánh được, quát tháo cũng không được.

Chẳng lẽ chính vì sai lầm trước kia cho nên từ nay về sau cô gái này đều bò lên đầu của anh.

Mà nghĩ đến chuyện với cô gái này đầu anh đều muốn nổ tung.

Hạ Nhược Tâm đem tài liệu trong tay để lên bàn. Cô đã có nửa tháng mỗi ngày đều làm những việc này, chính cô cũng thấy chán. Kỳ quá độ, còn có ba tháng quá độ.

Ba tháng quá độ nữa, sau đó mỗi ngày đều cùng gã kia mắt to trừng mắt nhỏ, lại là tới nhà cô ăn uống, lại là đem con gái cô đều biết thành bạch nhãn lang.

Điện thoại trên bàn vang lên, cô ngay ngắn ngồi dậy cầm điện thoại lên.

“Nhược Tâm, anh muốn thương lượng một chuyện với em.”

Hạ Nhược Tâm nắm chặt điện thoại trong tay, từ ‘thương lượng’ này cô không thích. Có lẽ theo như lời của anh thì chuyện ‘thương lượng’ này sẽ làm cô khó xử, làm cô không muốn, cũng làm cô sẽ từ chối.

“Ba anh muốn gặp Tiểu Vũ Điểm, muốn cháu sang ở một đêm. Tuổi ông cũng đã lớn, gần đây thân thể cũng không tốt.”

Sở Luật hạ thấp âm thanh xuống, giọng anh đã trầm nay lại thêm khàn khàn.

Hạ Nhược Tâm buông điện thoại trong tay xuống mà bên kia anh vẫn đang chờ cô trả lời.

Hạ Nhược Tâm từ chối ý nhận con của Sở Luật nhưng lại không từ chối được một thỉnh cầu của người già. Thật sự cô không chỉ một lần thấy được Sở Giang trộm đến bên ngoài nhà trẻ nhìn lén Tiểu Vũ Điểm, có điều ông vẫn không gặp mặt Tiểu Vũ Điểm, có lẽ là sợ cô không đồng ý.

Ông không phải người lạ mà là ông nội của Tiểu Vũ Điểm.

Một lúc sau cô mới lại nhấc điện thoại lên: “Sáng mai con vẫn phải đi học, đừng để con đến muộn.” Cô nói xong lập tức cúp điện thoại giống như sợ mình sẽ hối hận.

Cô biết mình cứ nhún nhường thế này chẳng khác gì đem Tiểu Vũ Điểm đưa vào miệng cọp, nhưng lòng cô vẫn mềm, nếu Sở Luật vẫn giống trước đe dọa hay tranh đoạt Tiểu Vũ Điểm với cô thì cô sẽ không có chút do dự nào từ chối, nhưng anh dùng thái độ này, lại còn lấy Sở Giang để nói, nói thật cô với Sở Giang có quá nhiều không đành lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK