"Aiz, em biết sai rồi, " Đỗ Tĩnh Đường bất lực cúi đầu xuống, anh ta xoa xoa ngón tay, lần kế gặp lại, anh ta nhất định sẽ tự đi xin lỗi nhóc kia.
Tiểu Vũ Điểm rúc vào góc tường, cho đến khi chiếc xe kia lái đi, sau đó, bé đứng lên, mẹ.. Cánh tay nhỏ bé ôm mình thật chặt, uất ức nhìn cánh tay trống không, cô muốn bé con, mẹ nữa.
Hạ Nhược Tâm nhặt dưới đất lên một cái mũ nho nhỏ, trong tay còn cầm một con bé con, cô phải cầm cái này đi, lúc thử mũ cho Tiểu Vũ Điểm, quên mất bé con của nó.
Tiểu Vũ Điểm của cô không thể rời khỏi con bé con này, cho nên, cô đành phải mình chạy đi lấy, nhưng nhóc con lại không muốn gặp người, cô chỉ có để bé đứng ở nơi mình có thể thấy, sau đó phải đi lấy con nít.
Góc tường có chỗ lộ ra ngoài một góc váy hồng nho nhỏ, cô biết con gái chính trốn ở đó, từ sau khi bị bệnh, Tiểu Vũ Điểm như nhạy cảm hơn cả trước kia.
Nắm chặt bé con trong tay, cô đến gần, cho đến khi nhìn thấy cái đầu sáng loáng, bước chân cô mới dừng một chút, Tiểu Vũ Điểm giống như cái neo nhỏ bị vứt bỏ, người rúc vào góc tường, bé thỉnh thoảng khịt cái mũi nhỏ, hai mắt hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc qua.
"Mẹ... Bé con..." Cô nghe được giọng nói nho nhỏ không ngừng kêu bé con, cũng đang không ngừng kêu mẹ.
Cô ngồi xuống, sau đó đưa bé con vào trong lòng con gái, trong lòng nhiều thêm một vật, Tiểu Vũ Điểm cúi đầu xuống, khi nhìn thấy là bé con của mình, vành mắt lại đỏ lên, vội vàng ôm chặt lấy.
Mẹ.. Bé đứng lên, lảo đảo lắc lư nhào vào lòng Hạ Nhược Tâm.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có phải rất xấu không, chú không thích Tiểu Vũ Điểm nữa rồi." Hạ Nhược Tâm ôm chặt thân thể nho nhỏ của con gái, căn bản cũng không biết người chú trong miệng bé là ai, nhưng, cô biết ý con gái, con gái cô biết xấu đẹp rồi.
“ Tiểu Vũ Điểm của mẹ là xinh đẹp nhất. " cô cẩn thận đội mũ lên đầu con gái, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ đã gầy không ít của con gái, đứa bé này vốn không mập, bây giờ lại gầy đi, khuôn mặt nhỏ nanh ta nhanh chóng gầy rộc, càng thêm nhỏ nanh ta.
"Thật sự không xấu xí sao?" Tiểu Vũ Điểm một tay ôm bé con, một tay sờ mũ trên đầu, cô biết mình bây giờ không thể tết đuôi sam nữa, cũng không thể mang nơ bướm xinh đẹp nữa, chỉ là như một cái đầu trọc nhỏ, thật sự dễ nhìn sao?
"Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, rất nhanh sẽ mọc lại. " cô hôn khuôn mặt nhỏ nanh ta của con gái, sau đó mới kéo bàn tay be bé, "Mẹ mang con đi một nơi, con rất nhanh sẽ biết Tiểu Vũ Điểm là đứa bé vô cùng xinh đẹp."
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu, một tay ôm bé con, một tay nhỏ bị Hạ Nhược Tâm kéo, bé bước rất chậm, cái mũ be bé che đi khuôn mặt nhỏ nanh ta cực kỳ xinh đẹp, có vài người thậm chí thỉnh thoảng nhìn bé, mà đầu bé lại càng ngày càng cúi thấp, người ta rõ ràng nói bé đẹp, nhưng bây giờ bé lại cho là, bọn họ đang chê bé xấu.