Mục lục
Tân hôn không tình yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đi trước một bước, sau đó kéo người phụ nữ trước mặt đến trong ngực mình, dụ dỗ cô như dỗ một đứa bé: "Nói đi, có chuyện gì, nếu không có chuyện gì sao em lại muốn chồng mình đối đầu với nhà họ Quan, em muốn hủy hoại người nào, vậy sẽ hủy người đó."

"Sẽ ảnh hưởng đến anh sao?" Hạ Nhược Tâm túm lấy quần áo của Sở Luật, cô muốn nhà họ Quan biến mất, thế nhưng lại không dám để Sở Luật và tập đoàn Sở Thị làm chuyện lỗ vốn.

"Không đâu." Sở Luật không hề lo lắng về chuyện này, chẳng qua chỉ là xóa sổ một công ty, không tính là cái gì. Đúng, anh có bản lĩnh đó, chỉ là dưới tình huống bình thường sẽ không cưỡng bức người ta đóng cửa, anh sẽ động thủ ở ngoài, giấy tờ sổ sách cẩn trọng, dưới tình huống bình thường, anh không hề ra tay. Anh là thương nhân, cũng là kẻ lòng lang dạ sói trong miệng người khác nhưng anh vẫn có nguyên tắc của chính mình, sự tình vượt qua những nguyên tắc này anh sẽ không làm, giống như giống như một xí nghiệp cỡ lớn như là Thượng Quan gia vậy anh không cần thiết phải xuất thủ.

Nhưng hết thảy nguyên tắc đều là chỉ là nguyên tắc do anh đặt ra, chỉ cần vợ anh yêu thích thì anh sẽ không cần nguyên tắc.

Hạ Nhược Tâm dùng đầu mình gối lên vai Sở Luật, nói: "Thẩm Vi nói với em một câu chuyện xưa, chuyện xưa của cô ấy là gặp phải một người đàn ông cặn bã." Có lẽ những chuyện này, cô không nên để Sở Luật biết, thế nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn lựa chọn nói ra, dù sao, không lâu nữa anh phải đối đầu với toàn bộ nhà họ Quan.

Cô nói, năm Thẩm Vi mười tám tuổi rất đơn thuần.

Hai mươi mốt tuổi, Thẩm Vi gả cho Mạc Mính.

Hai mươi hai tuổi, lúc Thượng Quan Đồng trở về, Thẩm Vi điên.

Thẩm Vi mất đi con, còn bị năm người đàn ông chà đạp.

Còn có chuyện kẻ cầm đầu gây họa bán bọn họ vào đảo đãi vàng, Sở Luật nghe vậy, con ngươi đen đột nhiên lạnh lẽo, hừm, anh đã hiểu.

Thượng Quan gia nhất định không thể không sụp đổ.

Mấy ngày sau, vốn là chuyện làm ăn vững bước lên cao, Thượng Quan gia cũng có gốc gác nhất định chợt bắt đầu xuất hiện khủng hoảng kinh tế hiếm thấy, mà lần khủng hoảng kinh tế này lại đến từ phía Sở Thị, còn có nhà họ Lục, thậm chí ngay cả Ngô Sa bên kia, còn có gia tộc Edward ở nước ngoài đều gây áp lực cho bọn họ.

Từ đầu đến cuối người Thượng Quan gia đều không hiểu, rốt cuộc thì làm sao bọn họ lại tội với Sở Luật rồi, nếu như bởi vì chuyện Hàng Ngọc thì dường như bọn họ cũng chưa từng làm chuyện gì không đúng. Hơn nữa, chuyện làm ăn kia cũng đã qua, bọn họ không có gây ra bao nhiêu thù hận cùng Sở Luật, nhưng tại sao bây giờ Sở Luật lại bắt tay đối phó bọn họ

"Sở tiên sinh, tôi nghĩ mình muốn biết chuyện gì đang xảy ra thế này?" Thượng Quan Nhuệ chính là cha của Thượng Quan Đồng, tự mình đến tìm Sở Luật: "Tôi muốn biết, cuối cùng thì Thượng Quan gia chúng tôi đắc tội Sở gia ngài chỗ nào?"

Nếu như thật sự đắc tội Sở Luật, vậy cũng là đắc tội nhà họ Lục, hai nhà cùng nhau liên thủ, nhà họ Quan bọn họ còn có khả năng sinh tồn sao?

Đắc tội nhà họ Sở không có chỗ tốt gì, Sở Luật này xưa nay đều sẽ không sợ tài chính như thế nào, bởi vì chính anh có một mỏ vàng tư nhân cỡ lớn cho nên anh không thiếu tiền, chỉ cần anh đồng ý có thể coi Cảnh Thuân như là đồ vật trong túi. Nhưng mà xưa nay Sở Luật là người rất cố chấp với nguyên tắc, cho tới bây giờ chưa từng thấy Sở Luật cố ý xóa sổ một công ty không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Sở Luật đan chéo đôi chân dài của mình, vốn là người cao hơn người một bậc. Đối với đối thủ, ấn tượng ban đầu là một loại áp lực đáng sợ.

Khóe môi của anh nâng lên từng tia từng tia rét lạnh.

"Làm sao đắc tội tôi, Thượng Quan tiên sinh có thể đi hỏi con gái Thượng Quan Đồng của ông, cô ta làm thế nào đắc tội tôi?"

Thượng Quan Đồng? Thượng Quan Nhuệ nheo cặp mắt lại, Thượng Quan Đồng lại làm cái gì đây, hiện tại trước tiên không nên nhắc tới Thượng Quan Đồng: "Sở tiên sinh, ngài đang muốn làm khó dễ Thượng Quan gia chúng tôi sao?"

"Phải thì thế nào?" Sở Luật vẫn không có bị người uy hiếp qua, đương nhiên người uy hiếp anh đều không có kết quả tốt, vốn anh còn nghĩ không nên để Thượng Quan gia quá thảm, hiện tại anh lại cảm thấy người Thượng Quan gia đều là đáng đời, cũng khó trách sẽ nuôi dưỡng ra một đứa con gái như vậy. Cha là một người không đứng đắn, sao có thể dưỡng đi ra một đứa con gái tốt chứ, nếu như Tiểu Vũ Điểm của anh lớn lên không đứng đắn, có khi anh cũng sẽ tự sát không chừng.

Đều nói nuôi không dạy là lỗi của cha mẹ. Vẫn còn may, Tiểu Vũ Điểm của anh là đứa bé rất ngoan, rất nghe lời.

Lần này thì Thượng Quan Nhuệ cảm giác dường như mình đã đắc tội Sở Luật triệt để, mặc dù nói ông ta lớn tuổi hơn Sở Luật nhưng thủ đoạn bậc này không phải người lớn tuổi là có thể làm được.

Nếu đối thủ của ông ta là người bình thường, ông ta sẽ không sợ, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ là Sở Luật.

Chờ trở lại Thượng Quan gia, ông quay về phía Thượng Quan phu nhân trong nhà rống lớn: “Bà mau tìm Quan Đồng về đây cho tôi.” Đứa con gái phá gia này cuối cùng đã làm chuyện gì, nếu như Thượng Quan Đồng thật sự làm chuyện gì khiến Sở Luật hận Thượng Quan gia bọn họ, thậm chí không tiếc xóa sổ Thượng Quan gia, như vậy nhất định ông ta sẽ bóp chết Thượng Quan Đồng mặc kệ Thượng Quan Đồng có phải là con gái ông ta hay không.

***

Sở Luật đi tới trước một cái bàn ngồi xuống, không ngoài ý muốn, Mạc Mính lại ở đây.

"Có muốn uống một ly hay không?" Mạc Mính hỏi Sở Luật.

"Không cần, cảm ơn!" Hiện tại, Sở Luật không cảm thấy hứng thú với những thứ này.

"Cho tôi một ly nước lọc là được rồi."

"Sao vậy, anh đổi tính?" Mạc Mính nở nụ cười, lại rót cho mình một ly rượu, sau đó uống vào, nhất thời trong cổ họng có một loại cảm giác thiêu đốt đau rát không nói ra được.

"Sao anh lại ra tay với Thượng Quan gia?" Anh ta lắc lắc cái ly trong tay, âm thanh không nghe ra có bao nhiêu tâm tình, có thể bản thân cũng không có bao nhiêu.

"Bọn họ tìm anh?" Đối với việc Mạc Mính đề cập, Sở Luật không một chút nào bất ngờ, dù sao việc này cũng có quan hệ với Thượng Quan gia, mối tình đầu cái gì chứ, mẹ nó, thật đáng ghét.

Mạc Mính chống mặt mình lên: "Anh vẫn không trả lời vấn đề của tôi, bọn họ làm thế nào đắc tội anh?"

"Bán vợ tôi đến đảo đãi vàng, làm cho con gái của tôi suýt chút nữa khóc chết, anh nói xem đây có phải là thù hận không?" Sở Luật nhàn nhạt hỏi, lúc trước anh vừa mới bắt đầu nghe, suýt chút nữa muốn trực tiếp cho nổ nhà họ Quan.

Mạc Mính nhíu mày: "Cô ấy không có ân oán gì với vợ anh, thậm chí xưa nay đều chưa từng thấy mặt, sao có thể bán cô ấy đến đảo đãi vàng được?" Chuyện Sở Luật nói tới, những người trong nhà họ Quan, chỉ có một người có thể làm được, đó là Thượng Quan Đồng, anh không thể nghĩa ra ai là người thứ hai.

Nhưng mà quả thực Quan Đồng không thể bắt cóc Hạ Nhược Tâm, cũng sẽ không đưa Hạ Nhược Tâm đến cái loại địa phương đó, nhưng lúc trước đúng là Hạ Nhược Tâm cũng ở đảo đãi vàng, bởi vì trước đây chính anh đã phái trực thăng đến đón bọn họ trở về.

Sở Luật lại rót cho mình một ly nước, rượu này, ngoại trừ lúc cần thiết vẫn không nên đụng tới, sẽ khiến người ta không có lý trí và thông minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK