Người phụ nữ này, không ổn.
Trong một nhà hàng Tây yên tĩnh, có tiếng đàn dương cầm du dương, không gian thanh lịch ưu nhã có một không hai.
Khách khứa không nhiều, có một người phụ nữ đeo kính râm đội tóc giả ngồi trong góc, dường như đang đợi người nào đó, đúng lúc này cửa mở, một người đàn ông mặc âu phục dáng dấp vô cùng phong độ đi tới.
Anh nói vài câu với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ liền đưa anh tới bàn của người phụ nữ nọ.
"Anh đã đến." Người phụ nữ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt vô cùng phức tạp. Dường như cô đã quên mất, cô và anh đã từng kết hôn, nhưng giữa bọn họ không hề có tình yêu.
Nếu đó không gọi là yêu, chí ít cũng là có cảm tình.
Chỉ là lòng tham của cô quá lớn.
“Cô tìm tôi có việc?” Sở Luật ngồi xuống, nhìn lại cô đầy u ám.
Lý Mạn Ny bỏ kính râm xuống, đôi môi cô hơi run run, gương mặt cô đã già nua đi rất nhiều, những năm tháng cay đắng như những vết nhăn hằn thật sâu.
Sở Luật vẫn là Sở Luật, thời gian dường như đã bỏ quên anh, khí chất thanh lãnh không hề mất đi, bộ âu phục vẫn phẳng phiu không dính một hạt bụi, trước sau không hề nhìn ra được nửa điểm hỗn loạn hay dấu hiệu tuổi già, thời gian qua đi sẽ chỉ khiến anh càng thêm phong độ, trưởng thành và trầm ổn.
Cô vội vàng cầm ly nước lên uống một ngụm to, không cẩn thận liền bị sặc.
Lúc ho cả mặt mày cô nhăn nhúm lại, khóe mắt hiện rõ vết chân chim, bộ dáng chật vật giống như đã già thêm 10 tuổi.
Sở Luật chỉ tự rót nước cho mình, ngón tay khé mân mê cái ly.
“Sao cô lại thành ra thế này?” Tầm mắt anh rơi xuống gương mặt già nua của Lý Mạn Ny, cuộc sống của cô đâu có quá khó khăn, sao lại tự biến mình thành cái bộ dạng này, anh chỉ biết cô ta bị mẹ đẻ bán đi, nhưng ít ra có căn hộ kia, cô ta vẫn luôn sẽ có cơ hội chuyển mình, giá thị trường của căn hộ đó phải hơn 300 vạn.
“A...” Lý Mạn Ny cười cười. “Không thể tưởng nổi người hỏi em câu này lại là anh.”
Cô cười đến chảy cả nước mắt, “Em bị mẹ bán tới Giang Nam, anh hẳn biết rõ Giang Nam là nơi như thế nào. “Lý Mạn Ny không tin, Sở Luật không biết nơi đó
Sở Luật lúc này chính tai nghe thấy cũng không khỏi cảm thấy thương hại, bà Lý đó đúng kinh khủng, đến con ruột mình cũng bàn đi được.
Anh nâng ly uống một ngụm nước, anh không có hứng thú với chuyện của người khác.
”Sở Luật, em muốn hỏi một việc?” Lý Mạn Ny rốt cục cũng lấy được dũng khí, anh vì cái gì mới chịu tới đây bình tĩnh ngồi trước mặt cô, là vì liên quan đến người anh yêu.
“Cô nói đi.” Sở Luật lãnh đạm nói, cô có thể hỏi, anh cũng có thể trả lời hoặc không trả lời.
“Cái người ở nhà họ Hạ kia, không phải là Hạ Nhược Tâm đúng không?”
Lý Mạn Ny chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể khẳng định, người phụ nữ đó không phải là Hạ Nhược Tâm, gương mặt đúng có nét giống, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược, Hạ Nhược Tâm kia không ham phú quý, cô ta cũng chẳng cần những thứ đó, có Sở Luật, đống tài sản đó cô ta xài đến mấy đời cũng không hết, nhưng cảm giác đúng là không hề giống nhau, cứ xem như cô ta trở thành con người mới hay mất trí nhớ thì tính tình cũng không thể quá khát biệt như vậy. Quan trọng là Sở Luật không hề có bất kỳ quan hệ gì với cô ta, mà với tính cách của Sở Luật, điều này là không thể.
Đây chính là điểm mà cô không hiểu nổi.
Sở Luật đặt lý nước xuống, gương mặt anh vẫn luôn u ám, đột nhiên nhếch môi lên nói.
“Đúng, cô ta không phải.”
“Quả nhiên.” Lý Mạn Ny nghe được đáp án, tâm tình cũng bình tĩnh hơn.
Cô vẫn còn một câu hỏi nữa.
“Hạ Nhược Tâm vẫn còn sống đúng không?”
Sở Luật nheo mắt lại, không hiểu người phụ nữ này lại có ý định gì.
“Thực ra anh không cần trả lời em cũng biết rồi,” Lý Mạn Ny cười khổ một tiếng, “Nếu cô ta thực sự đã chết, anh sẽ không thể thản nhiên ngồi đây nói chuyện sống chết với em.”
“Đối với anh, cô ta còn quan trọng hơn sinh mạng.”
Sở Luật mím môi, “Cô nói xong chưa?”
“Sẽ nhanh thôi,” Lý Mạn Ny đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, hiện giờ anh hờ hững với cô như vậy, cô còn bao nhiêu điều muốn nói, nhưng nhìn gương mặt vô cảm của anh, dường như trái tim cô lại chết thêm một lần nữa.
Cô vội vàng lau nước mắt, được rồi, những gì muốn biết cô đã được biết rồi.
“Sở Luật, em bán nhà rồi.” Cô đợi Sở Luật trả lời.
“Cô có thể tùy ý sử dụng nó.” Sở Luật nhàn nhạt chớp mắt, không có bất kỳ phản ứng khác thường nào, anh đối với cô như người xa lạ, nói nhiều hơn một câu cũng không muốn. Hoàn toàn hờ hững, giống như không còn để tâm đến những oán hận trong quá khứ.
Lý Mạn Ny không muốn vậy, cô hy vọng anh oán hận cô, như vậy ít nhất anh vẫn nhớ tới cô, không như lúc này, đối với anh, dường như cô chưa hề tồn tại trên cõi đời này.
Thật buồn.
“Em phải đi rồi.” Cô quay mặt đi, không muốn để Sở Luật nhìn thấy giọt nước mắt của mình.
“Ừ.” Sở Luật vẫn nhìn cô vô cùng lạnh nhạt.
“Luật...” Lý Mạn Ny nghẹn ngào nói, đây là cách xưng hô cô thích nhất.
Sở Luật thản nhiên gõ nhè nhẹ xuống mặt bàn.
Lý Mạn Ny lau nước mắt: “Thực ra...” Cô cười cười, “Em không có ý gì khác, chỉ là em muốn nói với anh một tiếng xin lỗi.”
“Tôi chấp nhận.” Sở Luật nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. “Có lẽ tôi cũng nợ cô một lời xin lỗi, nếu không có tôi, có lẽ cô sẽ không khổ như bây giờ.”
Đủ rồi, vậy là đủ rồi, Lý Mạn Ny đột nhiên cảm thấy bao nhiêu sự căm phẫn cùng tủi thân như bay biến đi hét.
Hóa ra, buông bỏ cũng không phải là một chuyện quá khó khăn, cô đã buông bỏ đươc rồi.
Đời này không có ai thực sự có lỗi với đối phương, chỉ là từ đây, mỗi người bọn họ sẽ đi về hai phía khác nhau để có một khởi đầu mới.