Lại thêm một đứa, đây rốt cuộc là đã nhận nuôi bao nhiêu đứa?
Tống Uyển cười lạnh một tiếng, lúc này đây bà sẽ không để Lý gia có khả năng bắt được bất kì nhược điểm nào của bọn họ. Bà xoa nhẹ tóc Sở Tương: "Bà thấy chưa rõ sao, hai đứa đều là cháu gái tôi, đứa lớn được chúng tôi nhận nuôi về. Mà đứa bé hiện tại được Sở Giang ôm trong ngực là cháu gái ruột của tôi, là con của Hạ Nhược Tâm và Sở Luật. Đứa trẻ được sinh ra trước khi con trai tôi cưới người phụ nữ ác độc mà bà sinh ra. Lúc đó con trai tôi còn chưa bị con gái mà hạ dược, vẫn rất bình thường, tự nhiên sẽ có một đứa con. Mà Tiểu Vũ Điểm vốn dĩ chính là cháu gái ruột của tôi."
Bà nói, quay đầu lại, ánh mắt cũng mang theo tầng hơi nước mỏng, tay bà chỉ nhẹ nhàng cử động, dường như đang vỗ về khuôn mặt tròn của Tiểu Vũ Điểm: "Chúng tôi đối với cô ấy như vậy mà cô ấy cho chúng tôi một đứa cháu tốt như thế. Chúng tôi đối với con gái bà như vậy, hơn bốn năm qua tôi đối với con gái bà, đối với người nhà họ Lý, đào tim đào phổi, nhưng cuối cùng thì Lý gia các người thiếu chút nữa làm hại Sở gia chúng tôi cửa nát nhà tan, đoạn tử tuyệt tôn."
"Chúng tôi thật đúng là mắt bị mù để con gái bà tiến vào cửa nhà họ Sở." Tống Uyển tức giận nói.
Mẹ Lý hiển nhiên bị lời nói của bà làm khiếp sợ không phản ứng lại, bà mở to hai mắt, gần như sợ hãi nhìn đứa bé được Sở Giang ôm trong lòng. Ý của Tống Uyển là, đứa nhỏ này là của Hạ Nhược Tâm, bốn năm trước Hạ Nhược Tâm sinh ra là con gái Sở Luật.
Mà nó thật sự là con gái Sở Luật, như vậy Lý gia còn có cơ hội gì?
"Sẽ không, bà nghĩ sai rồi. Các người không được quên lúc trước Hạ Nhược Tâm cũng làm loại chuyện này, cô ta bị bắt gian trên giường."
"Đủ rồi, chân tướng sự việc tất cả chúng ta trong lòng đều biết rõ. Bà lập tức rời khỏi, chúng tôi không muốn thấy bà." Sở Giang quát lạnh một tiếng, nếu lúc trước không phải vì trải đường để cho con gái bà gả vào Sở gia, sao A Luật có thể sẽ làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
Bây giờ thậm chícháu gái bé bỏng của ông phải chịu đựng những lời chỉ trích vốn dĩ không thuộc về bé.
Bé hiện tại mới là một đứa trẻ ba tuổi, đều tại lỗi của người lớn làm hại một đứa bé đáng được yêu thương phải chịu quả đắng cùng những điều kinh khủng từ quá khứ.
Mẹ Lý còn chưa hết sững sỡ, sau đó "chát" một tiếng, sắc mặt bà bỗng nhiên thay đổi. Mà Tống Uyển và Sở Giang cũng đồng loạt cúi đầu nhìn Tiểu Vũ Điểm đang thu hồi tay nhỏ.
Lại "chát" một tiếng, tay Tiểu Vũ Điểm một lần nữa đánh vào trên mặt mẹ Lý.
Mẹ Lý chỉ ngây ngốc ôm mặt, không thể tin được há to miệng, đứa nhỏ này thế mà lại đánh bà, mà bà lại bị một đứa bé ba tuổi đánh.
"Mẹ nói, lúc có muỗi là nhất định phải đánh như vậy." Tiêu Vũ Điểm thu hồi tay, nghiêm túc nói, bé chỉ đang đập muỗi mà thôi, không phải đang đánh người.
"Cái gì muỗi, là mày cố ý." Nếu không phải Sở Giang đang cảnh cáo bà, không chừng bây giờ bà đã tiến lên hung hăng đánh nó một trận, bất kể nó có phải là đứa bé hay không, bất kể là nó có ba tuổi hay không.
"Chính là, mẹ cháu lần trước nói như thế đó, lần trước trên mặt mẹ có muỗi, bà cũng đối xử với mẹ cháu như thế." Thanh âm trẻ con mềm mại vô cùng đứng đắn, mà vẻ mặt của bé cũng hoàn toàn không giống đang nói giỡn.
Nhưng lời bé nói lại làm mẹ Lý trong lúc nhất thời không cách nào nói ra được cái gì. Bà chỉ có thể vô cùng xấu hổ đứng trước mặt Sở Giang và Tống Uyển, sau đó ôm mặt chạy ra ngoài. Không phải bởi vì đứa bé đánh đau bao nhiêu, mà là bởi vì bàn tay nhỏ kia làm bà một chút mặt mũi cũng không có. Lời nói của đứa cháu đã làm Sở Giang và Tống Uyển biết bà đã từng tát vào mặt Hạ Nhược Tâm là sự thật.
Sở Giang và Tống Uyển cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn ra tội lỗi và khổ sợ, bọn họ thật sự có lỗi với hai mẹ con Hạ Nhược Tâm.
"Được rồi, vào trong lớp chơi đi." Sở Giang buông cháu trong lòng xuống, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, tóc của bé đã dài qua lỗ tai, còn cài một cái nơ con bướm. Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái chạy vào trong lớp học.
Dư lại cho hai vợ chồng già này chỉ có đồng thời thở dài một hơi, rồi nhìn nhau không nói gì
Tan học, Sở Giang ôm Tiểu Vũ Điểm ra khỏi nhà trẻ, không có phụ huynh đi học cùng con, xem như bọn họ là người đầu tiên, hơn nữa cũng không phải đến một hai lần. Nhưng bọn họ muốn gặp cháu gái nhiều hơn cũng chỉ có cách này, bởi vì Tiểu Vũ Điểm không ở chung với bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể ở nhà trẻ này mới có thể gặp bé, nếu tới cuối tuần ngay cả mặt cũng không thấy được.
"Bố..." Tiểu Vũ Điểm vui vẻ vẫy tay, bởi vì bé đã nhìn thấy Cao Dật đứng ở cửa. Mà một câu "bố" kia lại làm hai vợ chồng Sở thị chua xót rất nhiều. Rõ ràng là cháu gái bọn họ nhưng bây giờ lại gọi người khác là bố, còn đi theo họ người khác.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm từ trong lòng Sở Giang. Tiểu Vũ Điểm vui vẻ ôm cổ Cao Dật, sau đó hôn lên trên mặt anh một cái: "Bố, Tiểu Vũ Điểm rất nhớ bố, cũng nhớ mẹ." Bé không ngừng cọ khuôn mặt vào ngực Cao Dật. Cử chỉ thân mật đó đối với vợ chồng Sở thị chưa từng có.
Có lẽ bởi vì quá mức xa lạ, cho nên bé gọi bọn họ là ông nội và bà nội nhưng lại cũng không quá thân mật cùng bọn họ, thậm chí rất nhiều lúc rất lễ phép làm bọn họ cảm giác với đứa nhỏ này có khoảng cách không nói nên lời. Nhưng bé đối với Cao Dật sẽ không, sẽ thâm mật gọi anh là bố, còn làm nũng với anh ta, mà Tiểu Vũ Điểm như vậy mới giống một đứa trẻ.
Giữa bọn họ tự nhiên toát ra cảm tình làm vợ chồng Sở thị chỉ có thể nhìn đỏ mắt, lại không có cách nào. Ai bảo bọn họ muộn gần ba năm, cho nên hiện tại chỉ có thể để Tiểu Vũ Điểm đón nhận và thân thiết với bọn họ một chút một chút.
"Cảm ơn hai người." Cao Dật khách khí nói cảm ta với hai người. Sở Giang vừa muốn nói lại bị Tống Uyển giữ chặt. Tống Uyển quay sang ông lắc đầu, hiện tại tốt nhất không nên nói gì, hai ông bà nội bọn họ còn không quan trọng bằng bố của bé, muốn làm khó bọn họ để giống Tiểu Vũ Điểm cũng chán ghét con trai bọn họ sao, thậm chí mặt cũng không muốn thấy sao?
"Được rồi, Tiểu Vũ Điểm, chúng ta về nhà, hôm nay mẹ làm món ăn Tiểu Vũ Điểm thích nhất đấy." Cao Dật cười cốc đầu Tiểu Vũ Điểm nột cái, sau đó đặt bé trong xe. Trong xe có một con búp bê, Tiểu Vũ Điểm vội vàng ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn ngồi im trên xe.
"Bố, Tiểu Vũ Điểm đói bụng rồi." Bé kéo tay áo Cao Dật một cái. Cao Dật xoa nhẹ đầu của bé: "Bố của con cũng đói bụng, cho nên chúng ta phải về nhà trước nếu không mẹ con sẽ ăn sạch không cho chúng ta."