“Dì à, sự nhẫn nại của cháu rất hữu hạn, chúng ta người sáng mắt cũng không nói tiếng lóng*, cháu đã cùng Sở Luật đính hôn rồi, chỉ là chưa quyết định khi nào sẽ tổ chức. Cháu muốn mọi người nhanh chóng quyết định thời gian tổ chức, cháu muốn thành phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị. Ngoại trừ điều này thì dì đừng mong tống cổ cháu. Còn có, dì à, ngày thường dì cũng chú ý một chút, sắp tới cháu sẽ mỗi ngày đến thăm, nếu dì không nói ra điều gì thì không sao cả, chỉ cần dì làm xong những chuyện cháu muốn dì làm. Dì yên tâm, những chuyện trước kia cháu sẽ giữ trong bụng, đương nhiêu dì cũng sẽ thế. Tuy rằng nói dì bị thương một chút nhưng dì xem, hiện tại chú Sở cùng anh Luật không phải đối xử với dì đã tốt hơn nhiều.”
*Câu này mình không hiểu nghĩa, giữ nguyên vậy.
Nói xong, cô cười đắc ý rồi giẫm giày cao gót rời đi. Đương nhiên cô không sợ Tống Uyển không đồng ý, ai cũng có điểm yếu của mình, Tống Uyển đương nhiên cũng có, chỉ cần nhắm vào điểm này ngươi liền có thể đem mọi người đùa bỡn trong tay.
Tống Uyển sĩ diện, đương nhiên cũng yêu Sở Giang cùng Sở Luật, với bà ta mà nói không có gì khổ bằng mất đi chồng và con trai, so với chuyện này thì ngay cả một dao vào bụng kia cũng không phải chuyện lớn gì.
Cô sẽ chờ tin tức tốt từ Tống Uyển, đương nhiên nếu Tống Uyển dám làm cho cô không thoải mái cô liền sẽ khiến Tống Uyển thống khổ đến chết, dù sao cô đã đi đến bước này, chỉ có tiến không thể lui.
Đêm đến, Tống Uyển hoảng hốt như thế nào cũng không ngủ được, thật vất vả mới mơ mơ màng màng.
Lại thấy mình đứng trước mặt Sở Giang.
“Ông làm sao vậy?” Bà ngồi dậy. “Sao còn chưa đi ngủ?”
Mặt Sở Giang lạnh lẽo: “Tôi hỏi bà, cháu gái tôi đâu?”
“Không phải ở trong phòng ngủ sao?” Bà đáp, nghĩ Sở Giang hỏi chính là Sở Tương.
“Tiểu Vũ Điểm của tôi, cháu gái của tôi đâu?” Sở Giang đặt tay lên vai Tống Uyển, dùng sức lắc mạnh. “Nói, bà đem cháu gái tôi quẳng đi đâu rồi? Bà nói đi, nói đi.”
“Mẹ…” Lúc này lại thêm một tiếng nói truyền đến.
Là Sở Luật.
“Mẹ, vì sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Làm mất con gái con, cũng muốn giết vợ con. Mẹ thật sự không để một nhà bọn con yên ổn sao?”
“Trả cháu gái tôi!”
“Trả con gái con!”
Hai cha con Sở Giang dường như đều nhào tới bên bà, bà cả kinh, thân thể co rúm lại, người cũng bật dậy, quần áo trên người bà đã ướt đẫm mồ hôi.
“Làm sao vậy?” Sở Giang cũng ngồi dậy theo, sau đó đưa tay xoa vai Tống Uyển. “Yên tâm đi, không có việc gì. Ngủ đi, ngủ một giấc sẽ tốt.”
Tống Uyển lại nằm xuống, trên mặt trên trán bà vẫn còn mồ hôi lạnh vì sợ, quần áo trên người cũng ướt đẫm, bà sợ hãi cắn chặt hàm răng lại, trái tim đập thình thịch.
Còn may, đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng bà lại biết đây cũng không phải chỉ là mơ, nếu những chuyện đó bị phát hiện thì màn này sẽ thành sự thật. Chồng oán hay con hận, bất cứ loại nào bà đều không thể chịu nổi.
“Ngủ đi.” Sở Giang nói, sau đó ông cũng ngủ rồi.
Tống Uyển nhắm mắt lại nhưng thật lâu sau vẫn rất thanh tỉnh, bà đã ngủ nửa năm nay còn chưa ngủ đủ sao?
***
“Mẹ, con muốn hỏi mẹ một việc.”
Sở Luật ngồi xuống, anh vẫn chưa hỏi cũng vì e ngại thân thể Tống Uyển không tốt, nhưng hiện tại anh lại không thể không hỏi.
“Con hỏi đi.” Tống Uyển gật đầu, nhưng bà biết nụ cười trên mặt mình có bao nhiêu là giả, cũng bao nhiêu cứng đờ. Bà có thể đoán được con trai mình muốn hỏi gì, chọn giữa nói hay không nói, nói thật hay nói dối, bà vẫn còn do dự.
Bà không muốn bị Hạ Dĩ Hiên uy hiếp, nhưng bà lại càng không muốn mất chồng cùng con trai của mình.
“Mẹ, thật sự là Hạ Nhược Tâm ra tay sao? Con muốn nghe lời nói thật.” Sở Luật nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Tống Uyển. Tống Uyển có chút hoảng hốt khi gặp ánh mắt có thể nhìn thấu nhân tâm kia.
“Luật, con muốn nghe cái gì?” Tống Uyển không trả lời mà hỏi ngược lại con trai. “Là muốn nghe mẹ con tự sát hay là Hạ Nhược Tâm ra tay giết người?”
Sở Luật nhấp khẩn đôi môi, loại nào anh cũng không muốn nghe, nhưng dường như anh lại hy vọng là loại đầu, mà anh hy vọng mình không làm sai, lúc này đây cũng không lại hận sai.
Tống Uyển xoay mặt đi, không muốn con trai nhận ra mình đang chột dạ, bà cũng không thấy con trai mình thống khổ. Cuối cùng bà thậm chí cũng không tự nghĩ lại mà lời nói đã từ miệng nói ra, có lẽ vốn dĩ là lời bà muốn nói đã được quyết định từ trước.
“Luật, mẹ không muốn lừa con, cũng không muốn lừa chính mình, xác thật là Hạ Nhược Tâm làm mẹ bị thương. Mẹ biết chuyện Tiểu Vũ Điểm là mẹ làm sai, nhưng là mẹ không cố ý, mẹ cũng biết tình yêu của một người mẹ dành cho con gái mình cho nên mẹ không trách cô ấy, mẹ đem nửa cái mạng này cho cô ấy, như vậy có lẽ cũng đủ rồi? Sở gia chúng ta giờ không còn nợ cô ấy.” Đúng vậy, miệng bà nói thế nhưng bà biết, bà vĩnh viết biết Sở gia thiếu nợ bọn họ. Nợ của bà, nợ của Sở Luật cả đời này e cũng không trả nổi.
Sở Luật đứng lên, không nói một lời đi ra ngoài, trên người anh lộ ra vẻ cô đơn. Tống Uyển áy náy nhưng lại còn có thể thế nào?
Giữa sự uy hiếp của Hạ Dĩ Hiên và việc bị chồng con oán hận, bà vẫn lựa chọn chồng con mình, bán đứng lương tri của mình cũng là vứt bỏ đạo đức của mình.
Hạ Dĩ Hiên thường xuyên tới, nói là chăm sóc Tống Uyển nhưng kỳ thật hai người bọn họ ghê tởm lẫn nhau.
“Dì à, chừng nào dì mới nói chuyện với con trai dì về chuyện kia? Cháu cũng không đợi được lâu.” Hạ Dĩ Hiên ngồi trên sô pha, lấy hoa quả ăn tự nhiên.
“Dì, đừng giở trò gì với cháu, dì không thắng được cháu, cũng đừng so tàn nhẫn với cháu. Dì không nắm được điểm yếu của cháu nhưng cháu lại không chỉ có một điểm yếu của dì.”
“Dì biết.” Tống Uyển nhàn nhạt nói, người cũng đứng lên giống như không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên hài lòng với thái độ của Tống Uyển. “Như vậy thì tốt, như vậy là được rồi. Rõ ràng có thể hòa bình giải quyết sự tình, một hai phải đua ngươi chết ta sống để làm gì, đúng không?”
Bên ngoài cửa lại có tiếng động, Hạ Dĩ Hiên cũng đứng lên, cô tiến lại ôm lấy cánh tay Tống Uyển giống như đang thân mật nói chuyện với bà. Ánh mắt Sở Luật dừng trên người bọn họ, cũng không nói gì.