Cao Dật mở cửa phòng bệnh, khi thấy những người đang đứng ngoài cửa thì cả ba đều giật mình, bác sĩ hộ sĩ đều tới, ai cũng đỏ hồng đôi mắt, một hộ sĩ còn cúi xuống, không ngừng lau nước mắt, "Tiểu Vũ Điểm, con đi rồi, dì sẽ nhớ con lắm." cô rất thích đứa nhỏ này, vừa khả ái đáng yêu, lại vừa ngoan ngoãn, lớn lên xinh đẹp, giờ bé phải xuất viện, cô cũng thấy vui thay, nhưng nhiều hơn là luyến tiếc.
Tiểu Vũ Điểm mở to mắt, đôi mắt cũng đỏ, mấy dì hộ sĩ này đều đối xử với bé rất tốt, khi Hạ Nhược Tâm không có ở đây, đều là họ chơi cùng bé.
Hộ sĩ bế bé lên, hôn lên mặt bé một cái, "Về sau nhớ nghe lời mẹ nhé, dì nhớ con lắm."
"Vâng, Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời, Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ nhớ đến dì." nói xong, đứa nhỏ cũng thấy ấm ức, những người khác đều đau lòng cực kỳ. Sau đó từng người từng người, có mặt ở đó đều tới ôm Tiểu Vũ Điểm một cái, đều phải hôn bé một cái, hôn đến mức khuôn mặt bé đỏ cả lên.
Cuối cùng Tiểu Vũ Điểm được bác sĩ ôm vào trong ngực, "Bác sĩ ơi, Tiểu Vũ Điểm về sau sẽ đến thăm chú." giọng nói ngọt mềm làm bác sĩ chủ trị cũng thấy đau lòng, đứa nhỏ này.
"Không cần, Tiểu Vũ Điểm, về sau đừng tới." Mà Tiểu Vũ Điểm không hiểu, chú không thích Tiểu Vũ Điểm sao? Bé bẹp môi, "Có phải chú không muốn nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm hay không?"
"Không phải." bác sĩ vội vàng lau khô nước mắt trên mặt đứa bé.
Khóc thương tâm như vậy, thật sự làm cho bọn họ đều cảm thấy thương.
Xem đi, đám người bên cạnh còn tưởng anh bắt nạt đứa nhỏ này.
"Tiểu Vũ Điểm không cần tới nơi này thăm chú, bởi vì nơi này không tốt, để chú đi thăm Tiểu Vũ Điểm." Anh đương nhiên thích đứa nhỏ này, nhưng, đi ra rồi, tốt nhất đừng trở lại đây nữa, nếu thật sự có cơ hội, tự nhiên anh sẽ đi thăm bé.
"Vâng, chú, Tiểu Vũ Điểm chờ chú nha." bé hôn lên mặt bác sĩ một cái, làm người bên cạnh vừa ghen tị lại vừa hâm mộ, vì cái gì, Tiểu Vũ Điểm lại hôn anh ta trước, quả thực là quá không công bằng.
Bác sĩ thả Tiểu Vũ Điểm xuống đất, sau đó xoa lên cái đầu trọc của bé, đây là một đứa trẻ bất hạnh, nhưng cũng là một đứa trẻ vô cùng may mắn, tóc bé sẽ dài ra nhanh thôi, khi đó liền lại trở thành cô công chúa xinh đẹp.
Anh cười với đôi nam nữ trước mặt, có lẽ sự xuất hiện của Cao Dật này, sẽ làm cho cuộc sống vốn đã chịu nhiều đau khổ của mẹ con hai người trở nên hạnh phúc.
Cao Dật và bác sĩ trao đổi ánh mắt với nhau, mà Tiểu Vũ Điểm đã đi tới cạnh Hạ Nhược Tâm, kéo tay cô.
"Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi."
"Ừ" Hạ Nhược Tâm cười với con, cô cúi người với các bác sĩ ở đó.
"Cám ơn mọi người, thật sự thực cám ơn." lúc cha ruột của Tiểu Vũ Điểm không tới chăm sóc, đều là do những người xa lạ này giúp, cho Tiểu Vũ Điểm có cuộc sống thứ hai, cô cảm ơn sự quan tâm trong mấy ngày qua của họ, cám ơn bọn họ chăm sóc, nếu không, Tiểu Vũ Điểm có lẽ cũng không thể khá lên được.
Cô cúi người thật lâu, thật lâu, tựa hồ không đứng thẳng lên nổi nữa, mà trên mặt đất thỉnh thoảng sẽ nhỏ một hai giọt nước, người phụ nữ này khóc, cô rất ít khi khóc, cô là một người mẹ kiên cường, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một con người yếu ớt mà thôi.
"Được rồi, chúng ta về nhà đi." Cao Dật đặt tay lên bả vai cô.
Mà Hạ Nhược Tâm đứng thẳng lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái, tất cả mọi người thấy được đôi mắt cô phủ một tầng nước.
Trên dãy hành lang dài của bệnh viện, ba người chậm rãi đi xa, cuối cùng chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ.
Bác sĩ cười chúc phúc cho họ.