Bao gồm Sở Luật. Anh lại cầm lấy chiếc đũa, lần đầu tiên cảm thấy bữa ăn này khó nuốt xuống, không phải vì hương vị thay đổi, không phải vì nấu không thể ăn, hương vị vẫn giống như trước đây nhưng chỉ là vị giác trong miệng anh chán ngắt, bởi vì nhiều tâm sự.
Ban đêm, trong phòng yên tĩnh lại ấm áp, Tiểu Vũ Điểm ngủ ở bên cạnh Hạ Nhược Tâm, hai mắt mở to, nghe Hạ Nhược Tâm kể chuyện cổ tích cho bé, bé hiện tại mỗi ngày đều phải nghe một câu chuyện cổ tích mới đồng ý đi ngủ.
Trong lòng bé vẫn ôm búp bê của mình, khuôn mặt nhỏ dính sát vào mặt búp bê.
"Được rồi, chuyện cổ tích kể xong rồi." Tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về lên thân thể bé nhỏ của con gái, cô nhìn chằm chằm đôi mắt to sáng ngời bất thường của con. Hôm nay, tinh thần bé sao lại tốt như vậy, thời điểm bình thường bé đã sớm ngủ mơ mơ màng màng.
Tay nhỏ Tiểu Vũ Điểm càng thêm ôm chặt búp bê trong lòng: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần mẹ là được, chúng ta không cần người bố ấy, Tiểu Vũ Điểm không thích ông ta."
Thanh âm vô cùng non nớt nhưng Hạ Nhược Tâm nghe vào có chút kinh hãi, Tiểu Vũ Điểm có phải đã biết cái gì rồi?
"Mẹ, cái gì Tiểu Vũ Điểm cũng đều biết rồi." Tiểu Vũ Điểm chớp đôi lông mi dài, dù sao cũng là trẻ con, thể lực có hạn. Nói nhiều mấy câu cũng đã mệt không chịu nổi.
"Mẹ, chúng ta không cần ông ta, Tiểu Vũ Điểm thích người bố hiện tại, thích người mẹ hiện tại, cũng thích Tiểu Vũ Điểm hiện tại, chúng ta không cần người bố kia, Tiểu Vũ Điểm không cần ông ta"
Thanh âm của bé càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt đã dựa vào lồng ngực Hạ Nhược Tâm ngủ rồi.
"Ừm, chúng ta không cần anh ta, chúng ta chỉ cần như vậy là được." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về mặt con gái. Cô vẫn luôn biết Tiểu Vũ Điểm trưởng thành cực kì sớm. Nhưng không nghĩ tới bé sẽ biết nhiều như vậy. Kì thật bé còn nhỏ, thật sự không cần biết, cô chỉ hy vọng Tiểu Vũ Điểm làm một đứa trẻ là được, hết thảy đều ở người mẹ là cô.
Chỉ là từ lúc gặp Sở Luật, cô vẫn luôn ở trạng thái cực độ bất an. Nhưng có lẽ cô thật sự nghĩ quá nhiều, tất cả đều yên tĩnh và yên bình như vậy, mà cô cũng không gặp lại Sở Luật lần nữa.
Tiểu Vũ Điểm vẫn đến phòng tranh vẽ chơi, Cao Dật cũng đi làm, mà cô ngoài đi mua vài thứ cần thiết và đi làm cũng rất ít đi ra ngoài. Cô vừa mở tủ lạnh thấy dường như cần mua vài thứ, hẳn là cô cần đi mua một con cá để làm canh cá mới được.
Mặc xong quần áo, cô cầm ví tiền đến trung tâm thương mại. Cô mua một con cá cực to, cái này cũng đủ để ba người ăn cùng nhau.
Thanh toán tiền xong cô mới đi ra, lại mới nhớ tới còn vài thứ cần mua. Chỉ là khi cô xoay người lại nghe có người gọi tên cô.
"Nhược Tâm, là con sao, thật là con sao?" Thanh âm kích động, thậm chí còn mang theo một ít run rẩy.
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, đứng im tại chỗ nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình. Mẹ Sở Luật, cũng chính là mẹ chồng trước kia của cô, đã lâu không gặp rồi, không đúng, kì thật trước đó đã gặp không lâu, quả thực người nhà họ Sở, không một ai tốt.
Mà Tống Uyển dường như một chút cũng không thay đổi, ngoài vẻ mặt hơi tiều tuỵ, vẫn thực trẻ, thanh lịch nhã nhặn, giống một người phu nhân Thẩm Ý Quân, người phụ nữ trong xã hội thượng lưu, cho dù là bà cũng là quý bà ưu nhã, tuyệt đẹp.
"Chào dì Tống." Chào hỏi cũng không nhiều nhiệt tình, đây vốn dĩ không phải mẹ cô mà là mẹ Sở Luật, cũng không phải bà nội của Tiểu Vũ Điểm mà là Sở Tương.
"Nhược Tâm, thực xin lỗi, là chúng tôi sai rồi." Tống Uyển bước đến, lại nhớ tới chuyện bọn họ đã làm bốn năm tước, thật sự không còn mặt mũi nào gặp, cũng không cách nào đối mặt.
Cho nên bà cũng cảm thấy rất có lỗi, mà bà còn...
Ồ...Lại là xin lỗi, Hạ Nhược Tám không có quá nhiều cảm xúc, những lời xin lỗi này cô nghe rất nhiều lần rồi, thực sự, không cần.
Cô cười, bên trong đôi mắt rõ ràng không hề có nửa phần oán hận, tất quả đều đã qua rồi, chỉ cần anh ta đừng xuất hiện quấy rầy cuộc sống của cô thì tốt.
"Nhược Tâm." Tống Uyển buông tay xuống, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không cách nào nói ra. Trên mặt bà khó lòng chịu đựng nổi, miệng cũng khó chịu không thể mở miệng.
"Nhược Tâm, con có cần giúp đỡ chỗ nào không, chỉ cần dì có thể làm được nhất định sẽ không từ chối, con muốn cái gì cũng có thể nói với dì." Bà tận lực nở nụ cuòi, nhưng một phần lòng tốt kia lại làm Hạ Nhược Tâm không nói nên lời, không thoải mái.
Cô rũ lông mi xuống, cũng lui về phía sau một bước, không quá nhiều thân mật.
"Dì Tống, tôi còn có việc cho nên đi trước." Giúp đỡ, cô hiện tại không cần.
"Con đợi chút." Lúc Hạ Nhược Tâm muốn đi, Tống Uyển lại lần nữa gọi cô lại. Bà nắm chặt tay rồi lại mở ra, có thể đang lựa chọn, cũng có thể đang suy xét, phải nói ra như thế nào.
Nửa ngày, hai người đều trầm mặc không nói, Hạ Nhược Tâm hơi mím môi đỏ, có chút không thể nào thoải mái. Cô phải về nhà vì cô muốn đến đưa đồ ăn cho Cao Dật, không thì anh sẽ đói chết.
Hơn nữa cô cũng thật sự không biết, hai người đứng ở đây còn lời gì có thể nói.
"Thực xin lỗi, dì Tống, tôi đi trước." Cô gật đầu với Tống Uyển, xoay người rời đi.
Tống Uyển cứ như vậy trơ mắt nhìn Hạ Nhược Tâm rời đi, mà bà dường như đang nhẫn nại điều gì, rốt cuộc bà nhịn không được chạy đến kéo tay Hạ Nhược Tâm.
"Nhược Tâm, cho dì gặp bé được không, chỉ cần nhìn một cái là tốt rồi." Ngữ khí bà vô cùng cầu xin, tay cũng nắm chặt. Mặc dù A Luật nói hiện tại chưa phải lúc, chỉ là bà nhịn không được, bà thật sự nhịn không được.
Trong lòng Hạ Nhược Tâm căng thẳng, trong mơ hồ đã biết "bé" trong miệng Tống Uyển nói là ai.
"Dì Tống, tôi không biết dì đang nói cái gì, tôi thật sự còn có việc gấp, tôi phải đi." Cô không ngừng giãy giụa, nhưng lại không dám dùng sức, sợ sẽ làm đau chính mình và dì.
"Nhược tâm, con biết rõ mà, để dì gặp con của con được không? Bé là cháu gái dì, cầu xin con, để dì gặp bé." Tống Uyển từ khi nào lại cầu xin người khác như vậy, chỉ là bà thực sự kích động, lại sợ hãi, nếu không thấy được đứa bé kia, bà thật sự không tin bọn họ sẽ có một đứa cháu gái lớn như vậy. Đứa bé đã ba tuổi, bé lớn lên bộ dáng gì, có giống A Luật không, tất nhiên khi biết chuyện này, mỗi một ngày bà đều chờ mong nhìn thấy mặt cháu, mỗi một ngày đều muốn trông thấy cháu gái bé nhỏ của bà.