Đã không có chân lại không có thận, sau này đứa bé đó biết phải làm sao.
Mà hiện tại bị lấy một quả thận không phải Quả Nhi mà là con gái cô Tiểu Vũ Điểm, có lẽ đó là may mắn của bé. Tiểu Vũ Điểm còn có một người mẹ, còn có một người cha quyền thế tìm tới những bác sĩ tốt nhất, nếu người bị lấy thận là Quả Nhi thì đứa nhỏ này có lẽ đã sớm chết trong cuộc phẫu thuật kia.
Cô nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của Quả Nhi, khóe mắt cứ chảy ra nước mắt nhưng không rơi xuống.
Chờ đến khi cô rời đi thì Lâm Thanh lại đuổi theo.
“Dì…”
“Ừ, làm sao vậy, Lâm Thanh?” Hạ Nhược Tâm xoay người cưới với Lâm Thanh, không phải một nụ cười mệt mỏi.
“Dì, có phải em Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện gì?”
Hạ Nhược Tâm khẽ mấp máy môi. Nói cho cô, thiếu một quả thận có xem như đã xảy ra chuyện không.
“Dì, cháu muốn biết, cháu lớn rồi.” Lâm Thanh tiền lại gần. “Xin dì, nói cho cháu biết.”
Nó mẫn cảm biết có chuyện gì đó, hẳn là cùng em gái của nó có quan hệ. Nó nghe được người trong cô nhi viện nói có người đem Quả Nhi đi, sau Tiểu Vũ Điểm lại đi theo. Quả Nhi cũng nói Tiểu Vũ Điểm thay thế để cho người ta lấy thứ gì đó, sau đó em gái nó trở về nhưng Tiểu Vũ Điểm lại không thấy đâu.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, cô vén tóc qua tại lộ ra cái trán trơn bóng, mặt mũi không che giấu nổi được sự mệt mỏi. Mặt cô trắng bệch nhợt nhạt mệt mỏi, đôi môi hồng hào lúc này cũng tái nhợt không sức sống.
“Dì, cháu xin dì.”
Lâm Thanh lại tiến lên một bước đứng trước mặt Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm thật sự không muốn để bọn nhỏ biết những chuyện này, thế giới người lớn tàn khốc cũng dơ bẩn, không phải thứ mà trẻ con nên biết.
“Có người muốn một thứ của Quả Nhi, Tiểu Vũ Điểm đã thay Quả Nhi, cho nên Tiểu Vũ Điểm đã mất đi thứ kia.”
“Dì, đó là cái gì?” Lâm Thanh run rẩy, là cái gì, đó là cái gì?
Hạ Nhược Tâm cười khổ một tiếng.
“Là… một quả… thận.”
Cô đứng lên xoay người rời khỏi nơi này. Sắc mặt Lâm Thanh đột nhiên trắng bệch, nó chạy về chỗ ở của mình, ôm chặt em gái của mình, toàn bộ thân thể đều lạnh phát run.
“Anh… Anh ôm em chặt quá.” Quả Nhi không ngừng giãy giụa, miệng bé sắp mếu, thật khó chịu.
Trong mắt Lâm Thanh tràn đầy hoảng sợ, bên tai vẫn không ngừng vọng lại những lời nói của Hạ Nhược Tâm.
Dì nói, một quả thận, một quả thận.
Thận là nội tạng trong người, là có sẵn trong cơ thể, giống như chân của Quả Nhi không mọc ra được. Nó đột nhiên ôm em gái khóc nức nở, vì em gặp nguy hiểm, cũng vì Tiểu Vũ Điểm đã chịu đau thay cho em gái mình mà mất một quả thận.
Quả Nhi nghển cổ lên, sau đó dùng tay mình vỗ vỗ bả vai anh trai.
Một chút lại một chút, bé nheo hai mắt lại, rất thích mặt trời lúc này. Ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, Lâm Thanh đang khóc, khổ sở khóc, còn bé không hiểu lại cười.
***
‘Cạch’ một tiếng, cửa sắt được mở ra.
“Đinh Dương, anh có thể ra ngoài.”
Đinh Dương mở hai mắt, anh đờ đẫn đứng lên, trên người mặc bộ quần áo tù nhân, tóc cũng bị cạo hết. Anh là một tội phạm, ai có thể tưởng tượng được kỳ thật anh là một bác sĩ từng cứu chữa biết bao người, tuy rằng không quá tốt nhưng vẫn là có chút y đức. Nhưng hiện tại anh chỉ là một tù nhân mà thôi.
Anh bị đưa đến trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông này toàn thân mặc âu phục sang trọng, thân hình cao lớn, có thể thấy được khí chất của anh ta hơn người bình thường.
Người đàn ông đi tới, khuôn mặt có chút lạnh lùng, khóe môi hơi nhếch lên hiện rõ gã là một người cứng rắn.
“Anh là Đinh Dương?”
“Đúng vậy, tôi chính là Đinh Dương. Nếu anh muốn tìm người tên Đinh Dương thì anh không tìm nhầm, hẳn chính ta tôi.” Đinh Dương cười. “Đúng rồi, trước kia tôi là một bác sĩ.”
“Tôi biết, tôi là Sở Luật.” Sở Luật đi tới đứng trước mặt Đinh Dương, anh cao hơn hẳn Đinh Dương một cái đầu khiến cho Đinh Dương cảm thấy một ít áp lực.
“Sở Luật?” Đinh Dương nhíu mặt, anh đã nghe thấy tên người này, tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, là một doanh nhân kiệt xuất, ngoại trừ tổng công y niêm yết ở trong nước, ở nước ngoài còn có vài công ty con. Anh cũng nghe người ta nói người này còn có một mỏ vàng tư nhân, có điều đây cũng chỉ là tin vỉa hè, có phải sự thật hay không cũng chỉ có Sở Luật biết.
“Sở tiên sinh, chúng ta quen nhau sao?” Đinh Dương xác định mình trước kia chưa từng gặp qua nhân vật lớn như vậy, hơn nữa cũng không có mối liên quan nào.
“Không quen biết.” Sở Luật ngồi xuống, sau đó lấy một chiệc ghế. “Mời ngồi.”
“Cảm ơn.” Đinh Dương liếm bờ môi khô nứt của mình, cũng không cảm thấy gì cần lo lắng về người đàn ông trước mặt. Anh là bác sĩ, không phải thương nhân, anh không cần Sở Luật hỗ trợ, đương nhiên anh cũng không trông mong người đàn ông này giúp anh.
Sở Luật lấy từ trong người ra một điếu thuốc, tự mình châm lửa, sau đó ném cả bao thuốc và bật lửa lên bàn.
“Tự lấy đi.”
Anh nói xong, cũng thả ra một vòng khói. Đều nói đàn ông khi hút thuốc rất có mị lực. Sở Luật được gia giáo rất tốt, chỉ đơn giản ngồi như vậy, trên người có một khí chất gợi cảm cùng mị lực thành thục khó có thể bỏ qua, Đinh Dương rất ít gặp người đàn ông như Sở Luật, ngay cả động tác hút thuốc đều cảm thấy có chút mê muội.
“Cảm ơn.” Đinh Dương rút một điếu thuốc, không chú ý tới nhãn hiệu gì, có điều đồ trong tay Sở Luật tuyệt đối không phải là đồ rẻ tiền. Tay anh run rẩy cầm bật lửa, mời vừa hít vào một ngụm đã ho khan sặc sụa.
“Mới hút?” Sở Luật nhàn nhàn nâng mắt lên, hỏi.
“Ừ, lần đầu tiên.” Đinh Dương ngượng ngùng cười, lại rít từng hơi. Anh là bác sĩ cho nên đối với sức khỏe rất chú ý, thứ này đều chưa từng thử qua. Có điều hiện tại cảm giác là một người đàn ông, nếu không hút một hai điếu thật sự còn gì là đàn ông nữa.