"Chị, chị xem cái này được không?" Hạ Dĩ Hiên cầm một chiếc nhẫn kim cương như hiến vật quý, chị xem, đây là anh Luật cho em, anh ấy cầu hôn em, trong tay con bé đeo một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng vĩnh hằng.
Mà Hạ Nhược Tâm lại nhắm cặp mắt của mình lại, để thống khổ trong mắt mình chậm rãi thối lui, chúc mừng em, lúc cô mở hai mắt ra lại cười, chỉ là cười khó nhìn hơn khóc.
Thật tốt, cuối cùng họ cũng kết hôn, chỉ là, lòng của cô lại đau nữa.
"Chị, chúng ta đi lái xe đi, mấy ngày trước Luật đưa cho em một chiếc xe đua mới, chị nhớ, chút nữa nói là chị muốn ra ngoài." Hạ Dĩ Hiên vòng vo một chút, cô đã rất lâu không có lái xe, chỉ là, ba của cô cho tới bây giờ đều không thích để cho cô lái xe, nói cô lái xe giống như là kẻ điên, đến anh Luật cũng không cho, hôm nay cuối cùng cô nghĩ đến một biện pháp tốt rồi.
Đứng ở trước mặt Hạ Minh Chính, Hạ Nhược Tâm chỉ cảm giác mất tự nhiên, người ba khác, cũng để cô gọi ba, mà cô, thật sự kêu không được.
"Được, về sớm một chút là được: " Hạ Minh Chính chỉ phất tay mình một chút, đối với Hạ Nhược Tâm hoặc nhiều hoặc ít có chút thua thiệt, ông biết cô gái này thông minh, so với Dĩ Hiên thông minh rất nhiều, những năm này để cho cô đứng ở đằng sau Dĩ Hiên, đúng là ủy khuất cô.
Cho nên, đây là lần đầu tiên, đương nhiên cũng sẽ không là lần cuối cùng.
Mà Hạ Nhược Tâm lại phát hiện Hạ Dĩ Hiên thay đổi, có khi luôn luôn không quan tâm, không biết là đang suy nghĩ gì?
"Chị, chúng ta ra ngoài đi: " Cô đứng ngồi không yên, lôi kéo Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài.
Mà lên xe, Hạ Nhược Tâm đã xuống khỏi xe, đây chính là hình thức bình thường bọn họ ở chung, nó đi chơi, mà cô thì ngồi một chỗ chờ đợi.
Chỉ là, một ngày này, Hạ Dĩ Hiên lại không trở về nữa.
Mà lưu cho cô ác mộng đếm không hết, cái chiếc xe đua đã cháy không còn hình dáng, về phần người, cũng không còn cách nào tìm được.
"Không phải tôi..." Cô nhẹ nhàng cắn môi khô khốc của mình, trên môi sưng đỏ doạ người, trên thân thể của cô không có bất kỳ quần áo gì, chỉ là hai chân có vết tím xanh đáng sợ, anh cướp đi thân thể của cô, lại không có hôn cô, cũng không có sờ qua cô.
Cô ngồi dậy, nhịn xuống đau nhói giữa hai chân, anh thật sự xé rách cô, mà lạc hồng trên giường thì chế nhạo lớn nhất với cô, cô không có quên lúc anh tàn nhẫn chiếm hữu, nói tới câu nói kia, tầng màng kia của cô làm bao nhiêu tiền, anh biết rất rõ ràng, biết rất rõ ràng, cô không có.
Đứng lên, cô thậm chí chỉ đi một bước, lại ngã ngồi ở trên giường, cô cắn môi của mình, phần môi, giữa hai chân đều đau nhói khó nói lên lời.
Cô mở tủ treo quần áo ra, lại bi ai phát hiện, nơi này đến một bộ quần áo của cô cũng không có, cô nhìn thân thể của mình, có phải đến một bộ quần áo cũng không nguyện ý cho cô mặc.
Cửa truyền đến tiếng gõ, cô vội vàng kéo chăn mền bao lại chính mình.
"Thiếu phu nhân, tôi vào nhé?" Nói xong, cửa bị đẩy ra, mà người tiến vào, thì giúp việc ở toà biệt thự tư nhân này, cô ấy có chút kỳ lạ nhìn Hạ Nhược Tâm, sau đó lấy ra một bộ đò đặt lên giường.
"Thiếu phu nhân, cái này là thiếu gia để cho tôi đưa cho cô: " Cô ấy lại ngẩng đầu nhìn cô gái hốc mắt sưng đỏ, một mặt đáng thương, chắc hẳn đêm qua, nhất định thiếu gia rất thô bạo. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->