"Ăn ngon ạ" Tiểu Vũ Điểm ngọt ngào nói, sau đó đưa bánh quế đến bên miệng Hạ Nhược Tâm "Mẹ ăn"
Hạ Nhược Tâm giả bộ ghét bỏ "Bánh quế rất ngọt, chỉ có Tiểu Vũ Điểm thích ăn, mẹ không thích."
Tiểu Vũ Điểm có chút khó hiểu nghiêng đầu, sau đó liếm một miếng, người lớn thật kỳ lạ, rõ ràng ăn rất ngon.
Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái, đứng trước cửa siêu thị, đột nhiên Tiểu Vũ Điểmnhìn lén khuôn mặt búp bê xinh đẹp phía sau thủy tinh, thật sự rất đẹp mắt, lông mi rất dày, còn mặc váy nhỏ.
Mà bé không có.
Bé cắn cắn miệng nhỏ, sau đó cúi đầu, bé rất muốn.
" Tiểu Vũ Điểm, nói cho mẹ biết, có phải con thích búp bê kia không?" Hạ Nhược Tâm chỉ bé gái bên trong siêu thị, sau đó cúi đầu hỏi con gái đang khát vọng.
Từ lúc bắt đầu, ánh mắt bé con đã không rời khỏi đó.
Mà cô đến gần, thẳng đến xem giá trên tấm mạc, trong lòng cô khẽ thở dài, búp bê rất xinh đẹp, nhưng giá đắt hơn trong tưởng tượng của cô, thậm chí gần hai tháng lương thu vào của cô.
"Mẹ, không phải, Tiểu Vũ Điểm không thích, chúng ta đi thôi." Bé vùi đầu vào hõm cổ của Hạ Nhược Tâm, không nhìn búp bê đó nữa.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về tóc con gái, đi về phía trước, mà Tiểu Vũ Điểm ở lúc cô bước đi, trong mắt có chút mất mát, bé cắn môi nhỏ của mình.
Kỳ thực, bé rất muốn nói với mẹ, bé rất thích.
Hạ Nhược Tâm xoay người liếc nhìn búp bê trong tủ kính, quả thật dù nhìn ở xa, búp bê đó là đẹp nhất, mấy bé gái luôn thích búp bê xinh đẹp, Tiểu Vũ Điểm của cô cũng không ngoại lệ, mà nhớ tới khi cô còn nhỏ, cũng có thích một thứ, đó là bảo bối của cô mặc dù đồ vật đó đã cũ, là thứ Hạ Dĩ Hiên không thích, không cần.
Tiểu Vũ Điểm, con gái đáng thương của cô.
Tiểu Vũ Điểm nằm trong lòng cô, tay nhỏ tay nắm lấy quần áo Hạ Nhược Tâm, đôi mắt cúi xuống rất nhanh đỏ lên.
Bước chân Hạ Nhược Tâm ngừng một chút, bởi vì phía cô đi không phải về nhà hai người mà đi về phía khác.
"Mẹ, sao chúng ta tới nơi này, hôm nay Tiểu Vũ Điểm không có bệnh?" Tiểu Vũ Điểm gắt gao ôm cổ Hạ Nhược Tâm, bé không thích nơi này, mỗi lần đến, mông của bé đều bị đau.
Là mẹ tới, không phải Tiểu Vũ Điểm, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhỏ giọng an ủi bé, lớn như vậy, mông nhỏ của con gái cô đã bị tiêm không ít.
Tiểu Vũ Điểm kỳ quái cắn cắn nắm tay nhỏ, sau đó sợ hãi trốn ở trong lòng cô không dám ra, bé vẫn thật sợ hãi nơi này, bác sĩ mặc quần áo trắng, sẽ tiêm người.
Hạ Nhược Tâm ngồi ở trên một cái ghế, chỗ ngồi phía trước là trống trơn, cũng không ai.
"Mẹ, chúng ta chờ cái gì?" Ánh mắt Tiểu Vũ Điểm chớp chớp, hai người đã ngồi hồi lâu cũng không có ai đi vào.
"Một lát thì tốt rồi"
Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng, yên tĩnh chờ đợi.
Một người đàn ông mặc áo blue màu trắng bước tới, ngồi ở bên cạnh Hạ Nhược Tâm, chẳng qua ngoài ý muốn làm ánh mắt hai người đối diện nhau.
Đều thấy vẻ ngoài ý muốn rất nhỏ trên mặt đối phương.
"Là cô"