Có lẽ là bởi vì Thẩm Ý Quân cười quá ôn nhu, hay là giọng nói để trẻ con ưa thích, Hạ Dĩ Hiên chớp mắt một cái.
"Vậy dì sẽ giống như ba, chỉ thích một mình con sao?" Cô bé hỏi Thẩm Ý Quân, tay lại ôm thật chặt cổ Hạ Minh Chính, nếu như chỉ thích một mình cô bé, sẽ chơi với cô bé, sẽ làm đồ ăn ngon cho cô bé, được chứ, cô sẽ chia ba cho bà một chút.
Thẩm Ý Quân có chút khó khăn, vô thức nhìn con gái đứng lẻ loi trơ trọi, chỉ khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Dĩ Hiên không vui
Lúc này chỉ có thể gật đầu.
"Đúng vậy, dì sẽ yêu một mình con."
Mà Hạ Nhược Tâm lại chỉ ngơ ngác nhìn bà: "Mẹ..." Thỉnh thoảng môi nhỏ của cô khẽ động, nước mắt nhòe đi, từ từ rơi xuống.
Mà Thẩm Ý Quân đúng là làm được, đối với Hạ Dĩ Hiên mà nói, bà là người mẹ rất tốt, bà cho tất cả tình cảm, thậm chí thứ gì cho Hạ Nhược Tâm đều cho cô bé.
Trên bàn cơm, Thẩm Ý Quân ôm Hạ Dĩ Hiên, đang đút cô bé ăn cơm.
"Mẹ, con muốn ăn cái kia: " Hạ Dĩ Hiên nhìn Hạ Nhược Tâm vất vả mới gắp được bánh kem nhỏ vào đĩa, liền tranh dành.
Mà khi nghe một câu mẹ, Thẩm Ý Quân cảm giác mình sắp khóc, cuối cùng cô bé gọi bà là mẹ rồi.
"Hiên Hiên, đó là của chị, ba lấy cho con miếng khác được không?" Hạ Minh Chính không vui nhìn con gái.
"Không sao, chị nên nhường em gái: " Thẩm Ý Quân vội vàng dỗ dành Hạ Dĩ Hiên trong ngực, tay đặt ở trên tay Hạ Minh Chính, sau đó lấy bánh kem từ đĩa của Hạ Nhược Tâm, cố ý coi nhẹ ủy khuất trên mặt Hạ Nhược Tâm.
Đúng vậy, chị nên nhường cho em gái, cho nên, cô nhường tất cả, bao gồm, mẹ của cô.
Mà Hạ Dĩ Hiên chỉ cắn một cái, sau đó không ăn.
"Này, trả lại cho chị." Hạ Dĩ Hiên cầm mắn đẩy ra trước mặt Hạ Nhược Tâm.
"Không phải chị thích ăn sao? Vậy thì ăn đi: " Cô bé bá đạo nói, dù sao, cô bé mới là tiểu công chúa Hạ gia, mà Hạ Nhược Tâm dù sao cũng không phải.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu nhìn miếng bánh kem bị cắn, chỉ cắn môi của mình, cô bất lực nhìn Thẩm Ý Quân, mẹ...
"Đó là em gái cho con, con nên ăn mới đúng, " Thẩm Ý Quân cố ý xem nhẹ nước mắt trong mắt con gái, vẫn cẩn thận đút Hạ Dĩ Hiên trong ngực.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, cô cầm cái dĩa, bắt đầu ăn, chỉ là ăn không phải hương vị ngọt ngào, mà chính là vị đắng.
Mẹ, con không muốn ăn, thật sự không muốn ăn.
Chỉ là, cô chỉ có thể ăn hết, bời vì mẹ để cho cô ăn, cô phải ăn.
Trong bệnh viện, thỉnh thoảng Hạ Dĩ Hiên khóc, con không muốn rút máu không muốn rút máu, cô bé thỉnh thoảng dãy dụa trên người Hạ Minh Chính, nhìn Hạ Minh Chính yêu thương không dứt.
"Hiên Hiên, nghe ba, không đau, rút một chút là được."
"Không muốn, không muốn, con không muốn..." Hạ Dĩ Hiên không ngừng khóc rống lấy, để bác sĩ cũng không thể xuống tay, mà Hạ Nhược Tâm chỉ vụng trộm nhìn cây kim trong tay bác sĩ, thân thể nho nhỏ phát run một chút.
Tiêm vào như thế nhất định rất đau. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->