Mục lục
Tân hôn không tình yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dì Tống, dì quên mất sao?" Khoé môi Hạ Nhược Tâm treo ý cười, lạnh lùng và bình tĩnh, sau đó kéo tay bà ra, cố gắng hít sâu một hơi: "Ngày trước nguyên nhân các người đồng ý Sở Luật ly hôn với tôi là gì, dì sẽ không quên chứ, dì cũng bởi vì chuyện đó nên mới khuyên tôi rời đi."

"Tôi không thể có con, như vậy xin hỏi dì sao tôi có thể sẽ có con được. Dì Tống à, đùa vui như vậy thực sự không được đâu, dì không cảm thấy các người rất tàn nhẫn sao, các người cướp đi khả năng mang thai của tôi, hiện tại lại luôn mồm hỏi tôi, tôi có sinh con hay không, sinh con cho các người của nhà họ Sở?"

Hạ Nhược Tâm đang cười, kì thật cô một chút cũng không muốn cười, cô đã rõ ràng là Sở Luật đã đem chuyện của Tiểu Vũ Điểm nói cho Tống Uyển, người nhà họ Sở e là đã biết hết.

Chỉ là Tiểu Vũ Điểm của cô vĩnh viễn sẽ không có khả năng mang họ Sở.

Tống Uyển bị lời cô nói nghẹn không có chỗ dung thân, nhưng bà lại không từ bỏ ý định kéo tay Hạ Nhược Tâm: "Nhược Tâm, dì biết con oán hận chúng ta, nhưng con không thể phủ nhận đứa bé kia và chúng ta có quan hệ huyết thống. Con không thể xem như chú Sở và dì Sở tuổi tác đã lớn như vậy rồi để chúng ta gặp đứa nhỏ sao? Chúng ta đã bỏ lỡ đứa bé ba năm rồi."

Ba năm, rốt cuộc bọn họ đã mất đi bao nhiêu giây phút vui vẻ hạnh phúc bên nhau.

Lúc trước bà thật sự không biết cô có con, nếu biết cho dù là liều mạng cũng sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô và A Luật ly hôn, chính là vì một cái không biết, bởi vì không biết quá nhiều.

Mới làm cho bây giờ bọn họ có kết quả như vậy, nếu không có đứa bé kia nhà họ Sở bọn họ sẽ không có con nối dõi, cũng chính là đoạn tử tuyệt tôn.

Hạ Nhược Tâm nhìn chằm chằm khuôn mặt so với tuổi còn trẻ hơn của Tống Uyển, nhìn không ra đã trải qua năm tháng gì, bọn họ giống như già sao.

Dùng khổ nhục kế với cô cũng không thực hiện được, chiêu tình thân này dùng với cô không được, chiêu tỏ ra đáng thương cô cũng sẽ không đồng ý.

Cô nhàn nhạt hơi mở môi đỏ: "Dì Sở, nếu dì muốn có cháu thì sẽ có rất người phụ nữ nguyện ý sinh con cho nhà họ Sở, cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ nguyện ý gả vào nhà họ Sở, thế giới này ngoại trừ một Lý Mạn Ni còn có rất nhiều phụ nữ."

"Sẽ không có, sẽ không." Tống Uyển cố gắng nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm. Mà Hạ Nhược Tâm nhìn mặt bà không ngừng tuôn nước mắt, dường như không có ý dừng lại.

"Nhược Tâm, sẽ không có đâu, A Luật không có khả năng có con, chúng ta cũng sẽ không có khả năng có cháu..." Bà không ngừng lắc đầu, đối với bà mà nói quả thực giống như ở trên người bà cắt một miếng thịt, càng nghĩ càng đau.

Hạ Nhược Tâm lại rút tay mình ra: "Dì Tống, có phải không có căn cứ hay không, sao có thể không có, Lý Mạn Ni không phải mang thai hai lần sao? Cho dù hiện tại đứa bé đó không phải của Sở Luật, như vậy lúc trước một cái không thể không phải. Sở Luật lại không mất khả năng sinh con, sao có thể không sinh ra được một đứa con, nếu thật sự là như vậy thì đứa bé Tiểu Vũ Điểm lại từ đâu mà tới?"

Chỉ là cô lại không nghĩ tới chuyện này cô đoán đúng rồi.

Thân thể Tống Uyển bỗng nhiên sợ run: "Nhược Tâm, thật sự không có, A Luật bị người đàn bà Lý Mạn Ni kia cho uống thuốc ức chế thần kinh bốn năm, thành phần trong thuốc này làm nó mất khả năng sinh con." Bà nhịn không, bà thực sự nhịn không được cho nên bà nói, cái gì cũng đều nói.

"Cho nên, chúng ta sẽ không có cháu, nhà họ Sở chúng ta đoạn tử tuyệt tôn."

Bà ngẩng đầu nhìn mặt Hạ Nhược Tâm: "Xem như là dì cầu xin con, để chúng ta được gặp cháu được không, chúng ta chỉ muốn trông thấy bé, sẽ không làm gì đối với bé."

Hạ Nhược Tâm nửa ngày không có phản ứng, cô có phải nghe lầm hay không, Lý Mạn Ni cho Sở Luật hạ dược, làm anh ta mất năng lực sinh con. Mà cô muốn biết người đàn ông kia, anh ta có thể thừa nhận đả kích như vậy sao? Cô cũng không có hứng thú, cũng không có cảm giác vui vẻ và khoái cảm trả thù gì cả, cô chỉ cảm thấy khổ sở, cực kì áp lực khổ sở.

Không, cô lắc đầu, cô khổ sở cái gì, anh ta tốt hay xấu thì có liên quan đến cô?

Đúng, không liên quan, cô sẽ không khổ sở, thực sự sẽ không.

"Nhược Tâm, để dì gặp cháu đi." Tống Uyển lại lần nữa nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, đây là một người mẹ, một người mẹ đang thống khổ vì con trai.

"Tôi..." Hạ Nhược Tâm nhìn Tống Uyển như vậy, cô vốn dĩ là một người mềm lòng, đặc biệt hiện tại Tống Uyển lại cầu xin cô như thế, cô không phải là Sở Luật, vĩnh viễn sẽ không máu lạnh vô tình như anh ta.

"Nhược Tâm, muốn bà mẹ này quỳ xuống cho con sao?" Tống Uyển đẫm nước mắt, bà nguyện ý vì con trai đánh cuộc tội, chỉ cần cô có thể tha thứ, bà có thể, bà thật sự có thể.

"Không cần." Hạ Nhược Tâm vội vàng nâng Tống Uyển dậy, cô không nhẫn tâm đến nỗi có thể để một người mẹ như bà ấy quỳ xuống, cô cũng không có cái loại yêu thích biến thái này.

Cô rút khỏi tay Tống Uyển, xoay người lập tức chạy về phía trước.

Mặc kệ thế nào, mặc kệ nhà họ Sở đã xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ người nhà họ Sở đáng thương như thế nào, cô cũng sẽ không đáp ứng để con cô có nửa phần quan hệ với nhà họ Sở.

Khi cô về tới nhà, biểu tình vẫn luôn hoảng hốt.

"Làm sao vậy?" Cao Dật vừa thấy cô như vậy, vội vàng duỗi tay đặt lên trán cô, ngón tay chạm vào cô đã chảy mồ hôi từ khi nào không biết.

"Em không sao." Hạ Nhược Tâm lắc đầu, không muốn để anh lại lo lắng cho cô.

"Em đi nấu cơm đây." Cô vực dậy tinh thần, hai người lớn, một trẻ con còn phải ăn cơm nữa, dù như thế nào, cơm cũng phải ăn, thời gian cũng luôn phải trôi đi, cuộc sống hàng ngày luôn là vậy.

Cô đi vào trong phòng bếp, không biết có phải tâm tư quá sâu, đột nhiên phát sinh quá nhiều chuyện hay không. "Bộp" một tiếng, cô thế mà lại đập đầu vào cửu phòng bếp, trên trán truyền đến cảm giác dần dần đau đớn.

Một bàn tay vừa lúc ấn lên trên trán cô, là Cao Dật.

"Trước tiên đừng vội, anh lấy thuốc rượu sát cho em, nếu không lát sau sẽ sưng lên."

Cao Dật nói, liền mạnh mẽ kéo cô ngồi trên sô pha, sau đó từ ngăn tủ lấy hòm thuốc ra, quả nhiên là bác sĩ, đồ vật y tế trong nhà cũng đầy đủ hết.

Từ bên trong Cao Dật lấy một bình nhỏ thuốc rượu, đổ lên tay sau đó ấn trên trán Hạ Nhược Tâm.

"A..." Đột nhiên một lực đến, làm Hạ Nhược Tâm đâu lên nhưng không dám chạm vào, cô biết Cao Dật nói thật, nếu không thật sự sẽ sưng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK