Cô là Hạ Nhược Tâm, cho tới hiện tại vẫn là Hạ Nhược Tâm, vĩnh viên không có khả năng sẽ trở thành Lục Tiểu Hoa thật sự. Như vậy thì tốt rồi, đúng vậy, như vậy thì tốt rồi. Ánh nắng bên ngoài cuối cùng cũng chiếu lên tới cô, cô nhắm mắt lại giống như ánh mặt trời đang nhảy múa trên người cô, mỗi một lần rơi xuống đều có nhẹ nhàng ấm áp, mà rời đi ấm áp vẫn còn ở lại.
Lục Cẩm Vinh muốn nói gì đó nhưng Giản Thanh Doanh lại đem ngón tay đặt giữa môi mình.
Đừng nói gì nữa, con gái bà đã ngủ rồi.
Quả nhiên, Hạ Nhược Tâm thật sự đã ngủ rồi, cô an tĩnh nằm nơi đó, trên mặt vẫn mỉm cười nhẹ nhàng giống như có được mộng đẹp.
Giản Thanh Doanh không dám động vào cô, bà nghe nói con gái bị thương ở bụng nên bà sợ miệng vết thương bị vỡ ra, cho nên bà chỉ cẩn thận kéo chăn lên cho con gái. Một nhà ba người đi ra bên ngoài, để lại phòng an tĩnh một mình Hạ Nhược Tâm nghỉ ngơi.
“Mẹ, mẹ biết sớm như vậy vì cái gì lại không nói?” Lục Cẩm Vinh cảm giác mình giống như kẻ ngốc, mà người biến anh thành kẻ ngốc chính là mẹ anh. Hóa ra người lợi hại nhất không phải là anh, cũng không phải ba của anh, mà là mẹ anh.
“Không phải mọi người không muốn cho tôi biết sao?”
Giản Thanh Doanh ngồi xuống ghế nghỉ chân, tới hiện tại vẫn tức giận với hai cha con này còn giấu bà lúc con gái bà gặp nguy hiểm nhất. Bà chưa từng được chăm lo cho con gái, tâm lý người làm mẹ họ không hiểu sao, như thế nào có thể an tâm được.
“Vậy sao hiện tại bà lại nói ra?” Lục Khả Ân cũng tiến lại ngồi xuống: “Cứ giữ bí mật như vậy không tốt sao?”
“Tốt cái gì?” Giản Thanh Doanh nói lời này kỳ thật cũng có chút bất lực: “Các người giỏi rồi, lấy một Tiểu Hoa giả lừa gạt tôi.”
“Mẹ, con không…” Lục Cẩm Vinh vừa muốn mở miệng đã bị Giản Thanh Doanh chặn lại.
“Con yên tâm, mẹ cũng không trách con. Tuy rằng con bé không phải em ruột con nhưng là ai dám nói đấy không phải con gái của mẹ.”
Lục Khả Ân bên cạnh không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, con bé chính là con gái chúng ta, đây là sự thật không chối bỏ được.”
“Vậy vì cái gì tôi phải nói ra?” Giản Thanh Doanh khẽ thở dài một tiếng. “Các người chỉ nghĩ cho tôi, cho chính các người, nhưng có nghĩ tới con bé không? Nó mang thân phận của Tiểu Hoa nhưng trong lòng vẫn luôn áy náy rằng đang lừa gạt tôi, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ đắc ý, sẽ cảm giác tam sinh hữu hạnh có thể làm tiểu thư Lục gia, nhưng con bé trước nay đều không có ý nghĩ vậy, con bé trước nay cũng không muốn gì từ Lục gia chúng ta, còn cứu mạng của cha con.” Lục Khả Ân liền nắm chặt tay bà, vợ chồng bọn họ đã sắp qua đời người, còn có cái gì là hai người không biết.
Nghe được Giản Thanh Doanh nói như vậy ông liền lập tức hiểu ra.
Đúng là đem nói ra cũng tốt, như vậy liền sẽ không ai còn gánh nặng.
Giản Thanh Doanh lại đứng lên, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh liền thấy Hạ Nhược Tâm vẫn duy trì tư thế vừa rồi, nhưng lại ngủ rất am tâm.
Đứa nhỏ này cùng Lục gia bọn họ có duyên, đó chính là con của bọn họ.
Mà có lẽ sau khi Hạ Nhược Tâm thoát được thân phận giả Lục Tiểu Hoa khi ngủ cũng có cảm giác an tâm hơn, cuối cùng cũng đã không còn gánh nặng đang lừa gạt.
Giản Thanh Doanh mỗi ngày đều đến chăm sóc Hạ Nhược Tâm, tuy rằng ở bệnh viện có y tá, có hộ lý nhưng bà vẫn không yên tâm, mỗi ngày đều tự mình tới đây, lại kêu Tần Tuyết Quyên làm một nồi canh bổ cho con gái uống.
Tần Tuyết Quyên làm canh, Hạ Nhược Tâm lần trước sinh bệnh cũng đã uống không ít, cho nên bà biết Hạ Nhược Tâm thích uống loại canh nào khiến mỗi lần có canh Hạ Nhược Tâm uống rất ngon.
Thân thể của cô từng ngày tốt lên nhưng vẫn giống như trước, đều im bặt không nhắc chuyện quá khứ, cả chuyện cô bị thương như thế nào.
Tóm lại muốn nói, tóm lại muốn hỏi đều không phải là lúc này.
Lục Cẩm Vinh mang cho cô không ít sách để cô giết thời gian, nếu vài ngày sau không có vấn đề gì lớn liền có thể về nhà, mà về nhà cũng cần dưỡng thương hơn nửa năm mới có thể khỏe được.
“Sở Luật sắp kết hôn cùng Hạ Dĩ Hiên.” Lục Cẩm Vinh chú ý thần sắc của Hạ Nhược Tâm, nhàn nhạt nói.
“Vậy à?” Hạ Nhược Tâm không phản ứng nhiều, có điều tràn ngập trong đó lại là cô hết hy vọng.
“Bọn họ thế nào cũng không quan hệ tới em.” Liên quan lớn nhất của cô cùng Sở Luật chính là Tiểu Vũ Điểm, hiện tại Tiểu Vũ Điểm đã không còn nữa, Sở Luật muốn cưới ai đều là chuyện của anh ra, cũng không biết khi anh ta đem kẻ sát hại mẹ của mình đặt ở bên người sẽ là loại châm chọc như nào.
“Anh, em muốn nhờ anh đưa một vật làm lễ vật cho anh ta.” Hạ Nhược Tâm buông cuốn sách trên tay, lại nhớ tới cái gì, cũng là nghĩ ra điều gì.
Cô thật đúng có một phần lễ vật muốn đưa bọn họ, chỉ là hy vọng bọn họ có thể tân hôn vui sướng, tốt nhất đấu ngươi chết ta sống.
***
Trong một quán bar, đây là nơi trước kia Lục Cẩm Vinh và Sở Luật hay đến, nơi này an tĩnh kín đáo, đương nhiên giá cũng cao, không lâu sau lại ngồi đối diện với nhau.
“Em gái tôi muốn tặng một lễ vật cho anh, đây là cô ấy lấy từ chỗ của Hạ Dĩ Hiên, hiện tại cũng coi như là vật về chủ cũ.”
Lục Cẩm Vinh nói, liền lấy từ trên mặt đất một túi rất nặng đặt ở trên bàn. “Em ấy nói anh nhất định sẽ thích.”
Sở Luật cúi đầu, nhìn chằm chằm cái túi kia đặt trên bàn, có ai lại đưa lễ vật như vậy, liệu có phải là thuốc nổ linh tinh gì không?
Mà anh thật đúng cũng cầm lấy túi đia đặt ở bên người mình, không chút ghét bỏ.
“Thay tôi cảm ơn em gái anh.”
“Không cần khách khí.” Lục Cẩm Vinh thật đúng cũng không thể ngờ Sở Luật lại bán thân cho Lục gia bọn họ bình an, anh không nói có lẽ Sở Luật cũng quên mất, xem ra anh ta giúp Lục Tiêu Họa cũng quả thật chỉ thuận tay.
Còn mọi người có cảm tạ anh hay không anh cũng không thèm để ý, anh cũng không nợ câu cảm ơn kia.
Hai người đều không phải người nói nhiều, sau đó mỗi người một bên bàn trò chuyện câu được câu không.
Rồi sau đó Sở Luật mang theo túi đồ vật đi về, lúc tới nhà trời đã khuya, anh xuống xe rồi mới nhớ tới còn có một túi đồ vật đặt trên xe, anh quay trở lại xách theo túi đồ vật kia về phòng mình, rồi sau đó lại đi thăm Tống Uyển.
Còn túi đồ vật kia anh cũng quên mất ở đó, buổi sáng bảo mẫu trong nhà dọn dẹp vệ sinh liền đem túi đồ vật bỏ vào ngăn tủ, Sở Luật cũng quên mất còn có túi đồ lễ vật này.