Nhưng cô lần mò một lúc lâu cũng không tìm thấy con dao gọt trái cây, cô cúi đầu, không hiểu nổi, dao của cô đâu rồi...
Tới lúc thấy được một đôi chân, cô vẫn chưa phản ứng kịp thì cảm thấy thật đau, cô không dám tin, ngẩng mặt lên, nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình, nhưng trong cặp mắt đó không hề sợ hãi chỉ có sự trầm lặng.
Lúc Hạ Dĩ Hiên cúi đầu thì thấy trước ngực mình cắm một con dao, chỉ còn lại chuôi dao bên ngoài.
Đây là cảm giác bị dao đâm vào sao, đau thật đấy.
Đôi tay Tiểu Vũ Điểm lập tức buông tay, lùi về sau một bước, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Nhược Tâm nắm tay Sở Luật, cô để Sở Luật xuống, anh vốn dĩ mất máu quá nhiều có thể kiên trì tới bây giờ đối với anh mà nói là kì tích rồi. Mà lúc này anh đang nhìn Tiểu Vũ Điểm đang đứng ngay kia, anh rất muốn giơ tay ra về phía con bé nhưng cuối cùng chỉ đành bất lực nhìn Hạ Nhược Tâm đứng lên bước về phía Hạ Dĩ Hiên.
"Chị...”
Hạ Dĩ Hiên mở to đôi mắt, bây giờ vô ta biết sợ rồi, biết kêu một tiếng chị rồi.
Hạ Nhược Tâm giơ tay, đặt lên chuôi con dao trước ngực cô ta.
"Không..”
Hạ Dĩ Hiên chưa kịp kêu thì cô đã dùng sức rút con dao kia ra, trong phút chốc những tia máu bắn lên người Hạ Nhược Tâm.
"Tiểu Vũ Điểm, đừng sợ nha con."Hạ Nhược Tâm cười với con.
"Đây không phải là con làm, là mẹ làm, con xem đi, thật sự là mẹ làm." Nói xong cô lại đâm thêm một nhát thật mạnh vào ngực Hạ Dĩ Hiên...
Thân thể cô ta sau khi bị đâm vài phát như vậy thì miệng phọt máu.
Tiểu Vũ Điểm lấy lại được tinh thần, chạy đến ôm cổ mẹ, còn mắt cứ nhìn về phía ba..
Hạ Nhược Tâm xoa mặt con gái, thấy con bé không sao mới yên tâm, sau đó cô đi tới bên Sở Luật, đỡ anh dậy, lấy trong túi áo anh một chiếc điện thoại, rõ ràng Sở Luật đã quên mình cầm điện thoại, thì ra, anh có thể gọi người tới giúp bọn họ.
Anh quên mất, thật là gấp gáp quá với lại anh cũng lo quá.
Cô ấn một dãy số gọi cho Lục Cẩm Vinh.
"Anh hai, là em, tụi em xảy ra chút chuyện, tụi em ở...”
Cô nói ra một dãy địa chỉ, cũng nói đại khái tình hình, sau đó cô cởi áo ngoài của mình, cẩn thận kê Sở Luật lên, tầm mắt cô lại bắt đầu mơ hồ, phải lau đi mấy lần mới nhìn rõ được Sở Luật đang nằm đó.
"Bảo bối, tới chăm sóc ba đi con.”
Hạ Nhược Tâm cố nén nước mắt, nắm chặt tay con gái nói, bọn họ là một gia đình, nếu không có anh thì sẽ không có con cái, không có vợ chồng, đây đâu còn gọi là gia đình nữa?
Tiểu Vũ Điểm sụt sịt mũi, mắt ầng ậc nước, cô bé quỳ xuống, nắm chặt tay ba mình, đặt trên khuôn mặt nhỏ của cô.
"Ba ơi, cố lên.”
Cánh tay Sở Luật nhẹ nhàng động đậy, dùng hết sức để sờ lên gương mặt con gái mình.
Anh đang rất kiên trì, anh biết mình không được ngủ, vì ngủ sẽ rất khó tỉnh lại, đây là bảo bối của một đời anh, là hai người phụ nữ quuan trọng nhất với anh, anh còn muốn vì họ mà nắm giữ một khoảng trời riêng, để tặng cho họ một thế giới không hề có bất kì mối nguy nào.
Anh còn muốn tận mắt nhìn con gái lớn lên, còn muốn tham gia cuộc thi nhảy của con bé, anh còn phải bảo vệ con gái yêu quý trước những con sói kia, anh không thể chết được, anh không nỡ xa lìa con bé.
"Ba ơi, cố lên."Tiểu Vũ Điển lại dùng lực nắm tay anh.
Sở Luật đột nhiên cảm thấy mắt mình thật cay, lúc này Hạ Nhược Tâm nắm tay còn lại của anh.
"Cố lên..."
Sở Luật cười, tầm mắt mơ hồ của anh cuối cùng cũng có chút rõ ràng, có vài lần anh gần như mất đi ý thức, nhưng anh cố gắng để mắt mình không nhắm lại, anh không nỡ chết.
Được, anh sẽ cố gắng vì con gái, vì người phụ nữ anh trân trọng hơn 20 năm qua, một kiếp này, mạng sống của hai người họ là rất quan trọng đối với anh.
Thời gian trôi qua từng giây, bên ngoài bỗng có âm thanh náo loạn truyền tới
Lục Cẩm Vinh cùng Gia Hân Bảo tới.
Mà cảnh tượng máu me trước mắt, dọa sợ rất nhiều người.
Gia Hân Bảo lập tức mang hòm thuốc qua, gương mặt Lục Cẩm Vinh tái mét, lúc này Tiểu Vũ Điểm đứng lên chạy tới ôm cậu mình khóc lớn.
"Anh chết chưa?”
"May quá chưa chết?”
Sở Luật còn có hơi sức nói câu này, tuy anh rất yếu nhưng vẫn muốn tranh cãi với Lục Cẩm Vinh.
"Chưa chết được."Lục Cẩm Vinh rất muốn đá anh một cái, nhưng cuối cùng lại không nỡ.
"Sao anh lại làm bản thận ra thành thế này?”
Sở Luật không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào Hạ Dĩ Hiên: "Sớm biết thế này thì giết quách luôn cho rồi.”
"Cô ta không chết được cũng rất thảm rồi."Lục Cẩm Vinh không có đồng tình với loại phụ nữa như thế này, bây giờ an rát muốn đâm một dao vào cô ta, cứu làm gì cơ chứ, để cho ả ta chết không phải tốt hơn sao.
Gia Hân Bảo thì gấp gáp cứu người, muốn nói chuyện gì để cứu xong rồi hẵng nói.
Lục Cẩm Vinh không muốn quan tâm sống chết của cô ta, giờ anh chỉ quan tâm tên em rể của mình có thể sống hay không thôi, nếu không thể thì chẳng phải em gái của anh sẽ trở thành quả phụ sao, còn cháu gái của anh nữa chứ, dù cho anh có tìm thêm một người cha, một người chồng cho họ, thì người đó cũng không thể làm anh yên tâm như Sở Luật được.
Cho nên có những lúc, đến cả bản thân của Lục Cẩm Vinh cũng không dám thừa nhận, tuy là ngoài miệng luôn không vừa ý người em rể này, nhưng trong thâm tâm anh luôn nhận định, Sở Luật này là người rất khó kiếm.
"Yên tâm đi." Bác sĩ nhà họ Sở kiểm tra thân thể cho Sở Luật, cũng xử lý sạch sẽ vết thương. "Anh là bị nội thương, nhưng cũng không cần lo lắng, chỉ cần không vận động quá sức tránh làm rách vết thương là được.”
"Chúng ta nên đưa ngài ấy tới bệnh viện trước đã, loại vết thương này không được xử lý sơ xài.”
"Được, cứ như thế trước đã, "Lục Cẩm Vinh vừa đứng dậy thì những nhân viên y tế đã tới khiêng Sở Luật lên cáng, còn về Hạ Dĩ Hiên, hiện tại chỉ xử lý một cách qua loa, nhưng con dao đang ghim trên ngực cô ta thì hiện không thể rút ra được.
"Tôi có thể biết, chuyện gì đang xảy ra không?"Gia Hân Bảo chỉ vào con dao ở trước ngực của Hạ Dĩ Hiên. Sở Luật trở thành bộ dạng này là do bị ngạt khí, không có chút sức lực nào cả, còn lại một người phụ nữ và một đứa trẻ, mà con dao kia, chắc không phải do cô ta nghĩ quẩn mà làm ra chứ, nhưng từ chiều sâu của con dao khi cắm vào ngực cô ta có thể nhìn thấy, đây không phải là tự sát, mà giống như có ngoại lực tác động vào, là người khác làm, mà còn làm 2 lần.