Hạ Nhược Tâm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được bên cạnh có tiếng nói chuyện.
Là thuyền viên ở đây, cô cố gắng tỉnh táo, cũng cố gắng làm giảm bớt cơn sốt của mình.
“Người này phát sốt?” Một thuyền viên thấp giọng hỏi.
“Là phát sốt.” Một người khác cũng đi lại gần, hai người ở đó thỉnh thoảng thảo luận.
“Làm sao bây giờ, bệnh rất dễ lây, hơn nữa trên thuyền chúng ta căn bản là không có bác sĩ.”
Nửa ngày sau một người khác mới mở miệng vô tình. “Quăng xuống biển đi.”
“Quăng đi? Có thể bán lấy tiền đấy.”
“Nếu bị lây cho những người khác thì sẽ thế nào?” Nói xong thuyền viên trực tiếp khiêng cô gái bị sốt ra ngoài, sau đó không lâu dường như vọng lại tiếng có thứ gì đó bị ném xuống biển, bùm một tiếng.
“Thẩm Vi!”
“Thẩm Vi…” Hạ Nhược Tâm nhỏ giọng gọi tên Thẩm Vi, cô lại nhẹ nhàng đẩy đẩy vào người nằm bên cạnh, cũng không thấy Thẩm Vi đáp lại.
“Thẩm Vi?” Cô nhíu mày, gọi không tỉnh chẳng lẽ đã bị bệnh rồi?
Cô đặt tay lên trán Thẩm Vi, lúc này mới phát hiện thật sự rất nóng.
Chị ấy cũng bị sốt.
Hạ Nhược Tâm rời tay đi, lúc này tim cô đập nhanh dị thường, ngay cả thân thể dường như cũng run rẩy theo. Đây không phải lạnh, mà là sợ.
Vừa rồi những thuyền viên nói gì cô đều nghe được, làm sao bây giờ, nếu bọn họ biết Thẩm Vi cũng bị bệnh thì có lẽ cũng sẽ đem ném cô xuống biển đi. Những người này căn bản không có nhân tính, bọn họ còn có thể làm chuyện buôn bán phụ nữ thì còn có chuyện gì là không làm được.
Giảm nhiệt, bôi miệng vết thương, hạ sốt…
Hạ sốt, Hạ Nhược tâm vội vàng lấy ra hai viên thuốc hạ sốt cùng thuốc giảm nhiệt, cô đỡ Thẩm Vi lên, thỉnh thoảng vỗ vỗ vào lưng.
“Thẩm Vi, nuốt đi, lập tức nuốt.”
Thẩm Vi há miệng thở dốc, khóe miệng đã khô nứt đều có chút máu. Kỳ thật Hạ Nhược Tâm biết mình cũng không khác như vậy, ngay cả các thuyền viên đều không có nhiều nước ngọt để uống thì sao có thể cho các cô nhiều.
Một người một ngày chỉ được mấy hớp nhỏ, không để bị chết khát là được.
“Thẩm Vi, nuốt thuốc xuống đi.” Hạ Nhược Tâm kề thuốc vào bên miệng Thẩm Vi.
Yết hầu của Thẩm Vi giật giật, cô nâng lông mi của mình, cuối cùng cũng cố gắng ngồi dậy được. Cô cúi đầu đem thuốc trong tay Hạ Nhược Tâm nhét vào miệng, sau đó khó khăn nuốt xuống. Chỉ là lúc viên thuốc tới cổ họng đột nhiên cô ho sặc sụa, cũng nôn khan một cái khiến viên thuốc suýt nữa phun ra.
Hạ Nhược Tâm đỡ lấy cô, nghĩ nếu có một cốc nước kia thì tốt biết bao, chỉ cần một cốc nước thì cái gì cũng dễ làm, nhưng hiện tại bọn họ không có nước, đừng nói một ly, ngay cả một ngụm cũng không có.
Cô lại lấy từ trong hộp ra hai viên đưa cho Thẩm Vi.
Thẩm Vi nhận lấy đặt vào miệng, sau đó nghe được cô nhai rồm rộp viên thuốc, loại thuốc này nhai biết bao khổ sợ, ai từng nhai đều biết.
“Em cũng ăn một chút đi." Thẩm Vi thở hổn hển, Hạ Nhược Tâm đã ở bên cô suốt một thời gian dài, cô bị bệnh không biết có lây bệnh cho em ấy không.
Hạ Nhược Tâm đổ bốn viên thuốc ra lòng bàn tay, hiện tại có để ăn so với không có cũng tốt hơn, cho dù chỉ là thuốc. Cô nuốt vào mấy viên thuốc kia, trong miệng đều có một vị đắng khó chịu, đầu óc dường như cũng chết lặng theo.
Cô nhai rồi nuốt, cũng giống như nuốt nước mắt của mình xuống.
“Thẩm Vi, chị nói chúng ta có thể sống sót rời đi không?”
Cô dựa đầu mình vào kệ hàng ở phía sau, còn có thể sống sót không, cô muốn thấy con gái của mình, dù chỉ một lần thôi thì cô chết cũng nhắm mắt.
Thẩm Vi mở hai mắt, ánh mắt mệt mỏi ẩn một chút hắc ám.
“Chúng ta cứ cô gắng sống sót là được, chị phải sống sót, chị còn chưa báo thù.”
“Báo thù?” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng chớp đôi mắt. “Thù gì?”
“Thù một con đàn bà.”
Âm thanh Thẩm Vi ngày càng thấp, cũng là ngày càng nhỏ. Hạ Nhược Tâm vội vàng vươn tay đặt lên trên trán cô, nhiệt độ dường như có giảm một chút, không còn nóng như vậy, chứng tỏ chỉ là sốt bình thường.
Từng giây cứ chậm rãi trôi qua, phiêu trên biển mấy ngày này kỳ thật cô không cảm giác được thời gian trôi, dường như mỗi một giây đi qua đều vậy, trong một tấc vuông nhỏ tăm tối, các cô cứ thế chịu đựng qua đi.
Đến khi cửa phòng mở ra, bụng Hạ Nhược Tâm cũng kêu ọc ọc một tiếng, cô mới nhận ra mình muốn ăn cơm. Ở chỗ này khái niệm một ngày ba bữa với các cô cũng đều không còn.
“Thẩm Vi.” Cô vỗ vai Thẩm Vi, Thẩm Vi mở hai mắt, có chút choáng váng.
“Sao rồi, không việc gì chứ?” Cô nhỏ giọng hỏi, lúc này các cô gái phía trước đều đang đi ra, còn có giọng thuyền viên rất lớn vừa lúc át giọng các cô.
“Không tốt lắm, chị rất mệt, sợ trong chốc lát sẽ té ngã.” Thẩm Vi nhéo nhéo ấn đường của mình, thẳng thắn nói.
Đầu cô thật sự rất choáng, dù sao vết thương trên bụng cũng không phải là giả, máu cũng cần phải đủ mới khỏe được. Nơi này ngay cả một người bình thường đều khó có thể khỏe mạnh huống chi một người bệnh như cô. Mà cô hôm trước vừa phẫu thuật ngày hôm sau liền ở chỗ này, nơi này tối đến mức mặt người đối diện còn không nhìn rõ, miệng vết thương của cô cũng vậy. May mà Hạ Nhược Tâm mang theo những loại thuốc đó không thì cô chẳng còn tồn tại đến lúc này.
“Em đỡ chị lên, phải cố gắng, không thì sẽ bị ném xuống biển.” Hạ Nhược Tâm nâng Thẩm Vi dậy. Lúc này không thể gục xuống, những người này coi sinh mạng các cô lúc bị bệnh rất rẻ mạt, không nghĩ tới chuyện chữa trị cho các cô, mà bởi vì sợ lây bệnh nên mỗi người bệnh đều bị quăng xuống biển.
Thân thể Thẩm Vi hơi dừng một chút. “Hóa ra là bị quăng xuống biển, chị còn tưởng bọn họ thiếu đồ ăn sẽ lấy chúng ta ra làm đồ ăn.”
Hạ Nhược Tâm liền cảm giác mình đang nổi da gà.