A Luật, đừng đi được không. Hạ Nhược Tâm vẫn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, thương cảm khổ sở đau đớn đủ cả. Cô còn có thể cười ra tiếng, chỉ là cười như vậy sẽ khiến cô tiêu hao hết khí lực cuối cùng của mình.
Biểu cảm của Sở Luật lạnh xuống, “cô nghĩ mình là ai, cô nghĩ tôi sẽ nghe cô ư, " anh càng nói, bàn chân càng thêm dùng sức, tựa như muốn đạp gãy ngón tay cô, mười ngón tay gắn kết, trên trán Hạ Nhược Tâm rơi xuống từng giọt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.
Đột nhiên Sở Luật nhấc chân, hung hãn đá vào dưới bả vai Hạ Nhược Tâm, đừng đụng vào tôi, thứ phụ nữ bẩn thỉu như cô, cô thật sự là khiến tôi buồn nôn.
Hạ Nhược Tâm co rút người, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau, cô ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa hung hãn.
Mày nghe chưa?
Giọng nói đó là thế nào?
Là cái gì tan vỡ, là cô sao?
Cô đưa hai tay bị đạp sưng tấy ra, dường như muốn bắt lấy gì đó, chỉ là, ngón tay cô từ đầu đến cuối không cách nào nắm chặt lại được.
Bởi vì, cô không biết trừ không khí ra, cô còn có thể bắt được cái gì.
Anh nói, cô bẩn, anh nói, cô buồn nôn.
Nhưng tại sao, cô cũng cảm thấy mình dơ bẩn, nhìn mình một thân quần áo bẩn, cô chỉ thống khổ ôm chặt đầu mình, không nén được tiếng khóc, máu không ngừng tràn ra từ môi của cô.
Đau, đau quá. Tại sao lại đau như vậy, ai có thể nói cho cô biết, phải làm sao mới không đau, phải làm sao, mới có thể không đánh mất.
Phải làm sao, mới có thể trở lại bọn họ của trước kia.
Không ai biết, trong căn phòng này, có một người phụ nữ khóc đến thương tâm, mà bức ảnh cưới treo trên tường, người đàn ông vẫn cười thật ôn nhu, mà người phụ nữ kia lại là.
Còn cô đang khóc, khóc không ngừng.
Lý Mạn Ny hơi khẩn trương ngồi trong một gian dựa vào ghế bên cửa sổ, thỉnh thoảng cô nhìn ra cửa, tựa như đang chờ ai đó, cô nắm thật chặt ví da trong tay, có chút đứng ngồi không yên, chờ bóng dáng nhỏ hết sức kiệt quệ xuất hiện ở cửa.
Cô ta tới.
Lý Mạn Ny ngồi ngay ngắn người lại, có lẽ thật sự là vì thân phận mình, cho nên, cô luôn có chút chột dạ, bởi vì, cô đúng là đã phá hỏng một gia đình, mặc dù anh nói, giữa bọn họ không có tình yêu, chỉ có thù hận.
Nhưng cô vẫn cảm giác được tình cảnh bây giờ của mình, không thể quang minh chánh đại.
"Lý tiểu thư phải không " thanh âm sâu kín nhàn nhạt, luôn khiến người ta cảm giác có chút bất lực, Hạ Nhược Tâm ngồi một bên, đưa tay trái khẽ vuốt ve sợi tóc trên trán, cô cố ý đi cắt tóc mái, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể khiến vết thương trên trán không quá rõ.
Mà tay phải cô đặt trên đùi mình, khẽ động một cái, lòng bàn tay đau buốt.
"Là tôi, tôi là Lý Mạn Ny, " cảm giác như tiểu tam gọi chính thê vậy, mà bọn họ lúc nào cũng vậy.
Lý Mạn Ny cẩn thận nhìn Hạ Nhược Tâm trước mắt, nhìn chằm chằm cô xõa tóc mái, mơ hồ vẫn có thể thấy một ít vải trắng, cô biết lần trước ở phòng làm việc cô ta bị Sở Luật đánh cho bị thương.