"Được rồi, em đã biết, em lại đi mua." Coi như xong, cho anh họ ăn hết, nếu như làm anh họ chết đói, như vậy chẳng phải là anh lại mệt thêm sao, Đỗ Tĩnh Đường lấy di động chuẩn bị gọi cho mình hai phần, bụng anh đói quá rồi, nhất là khi phải nhìn Sở Luật ăn, thật sự là sắp chết đói tới nơi rồi, cho nên anh phải ăn hai phần, nhất định phải gọi hai phần mới được.
Chờ đến khi người bán mang đồ tới, Đỗ Tĩnh Đường không hề khách khí mà rút hai tờ tiền lớn, dù sao thì anh họ cũng đã kêu anh cứ tuỳ tiện lấy rồi, anh sẽ lấy, còn quyết đoán nói, "Không cần thối."
Dù sao thì dùng tiền của người khác cũng rất thoải mái, anh cũng không cảm thấy đau lòng.
Đợi đến khi Sở Luật ăn xong rồi mới tới lượt Đỗ Tĩnh Đường, mà Sở Luật lại ngồi vào bàn tiếp tục làm việc.
"Anh họ, tối nay anh không về nhà hả?" Đỗ Tĩnh Đường nuốt đồ ăn xuống bụng rồi mới ngẩng đầu lên hỏi Sở Luật, thật sự bận đến như vậy sao? Bận rộn đến nỗi không thể không ngủ lại trong công ty, nhưng với năng lực của Sở Luật, đều đó là không thể.
"Ừ." Sở Luật ký tên lên hợp đồng, thản nhiên lên tiếng.
Đỗ Tĩnh Đường lau miệng, ợ một tiếng thật lo, ăn no rồi, bụng thoải mái, cả người cũng thoải mái theo. Đỗ Tĩnh Đường tựa lưng vào sô pha, duỗi thẳng hai chân thon dài.
"Nhưng mà, anh họ, anh không về, cô ta đồng ý sao? Chẳng phải hai người muốn sinh con sao?" Mọi người đều hiểu. Cô ta mà Đỗ Tĩnh Đường nói là ai.
Ngón tay Sở Luật cứng đờ, câu nói của Đỗ Tĩnh Đường giống như là vô tình, thế nhưng lại làm trái tim anh run lên, anh trở về làm gì, chẳng lẽ thật sự chỉ vì muốn sinh con thôi sao, nhưng mà, thật ra, bây giờ anh chính là như thế, vì con mà lên giường, vì con mà làm chuyện vợ chồng, nếu không phải vì muốn có con, anh nghĩ, anh sẽ không gặp Lý Mạn Ni, cũng không muốn chạm vào người cô ta.
Anh đặt tay lên trán, không ngừng xoa bóp, anh không có tật xấu gì chứ?
Đỗ Tĩnh Đường thấy anh không nói gì thì đứng lên, nói chuyện với người này thật không thú vị mà, bởi vì anh họ vĩnh viễn sẽ không chủ động đáp lời.
"Anh họ, thật ra, em cảm thấy, bốn năm trước anh mới giống người, ít nhất là trên mặt sẽ có một vài biểu tình, nhưng mà bây giờ..." Đỗ Tĩnh Đường đi ra ngoài cửa, đột nhiên quay đầu lại, đưa tay lên kéo mặt mình, "Em nghi ngờ không biết thần kinh mặt của anh có bị đứt hay không? Cho nên, anh biết không, anh họ, thật ra lâu rồi anh không cười, mà cho dù anh cười thì cũng là cười lạnh, có lẽ anh có thể gọi là ngoài cười nhưng trong không cười."
Đỗ Tĩnh Đường nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài, hai tay ôm đầu để phòng ngừa có văn kiện bay vào đầu.
Mà lúc này Đỗ Tĩnh Đường đã đoán sai, bàn tay Sở Luật vẫn đặt trên trán mình, chân mày nhíu mặt, anh thật sự còn có thể cười sao?
Anh cũng quên đã bao lâu rồi mình chưa cười thật lòng.
Có một số việc không thể suy ngẫm lại, nếu không, nó sẽ trở thành kiếp nạn lớn nhất trong đời anh, thậm chí là sống không bằng chết.
Sở Luật buông tay, tiếp tục làm việc của mình, một phần rồi đến một phần, làm anh cảm thấy có lẽ là cả đời cũng không xem xong.
Đêm khuya, Sở Luật ngủ trong phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh đã được dán kỹ, người đàn ông trong tranh, khoé môi thản nhiên nâng lên, tuy rằng là cười như không cười, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy, người đó đang cười.
Không phải là cười như không cười mà Đỗ Tĩnh Đường nói.
Đương nhiên cũng không phải là cười lạnh.