“Đúng vậy, chúng ta đang chơi mèo đuổi chuột,” Hạ Nhược Tâm cười với con, con còn bé như vậy, nào biết cái gì là nguy hiểm, mà cô cũng sẽ không khiến con gặp nguy hiểm.
Cô đặt Tiểu Vũ Điểm ra phía sau một cái thùng, chỗ này vừa vặn có thể đủ chỗ cho một đứa bé đứng.
Cô ngồi xổm xuống, ngón tay đặt trên khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, “Nhớ kỹ, Tiểu Vũ Điểm, chúng ta chơi mèo đuổi chuột, nếu mẹ không bảo con ra, con không được ra, bằng không mẹ sẽ tức giận.”
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt con búp bê vào lòng, sau đó dùng sức gật đầu một cái, giọng nói mềm ngọt vang lên bên tai Hạ Nhược Tâm, “Mẹ yên tâm, Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời, nhất định sẽ không đi ra ngoài,” bé ôm chặt con búp bê, lại giơ lên nắm đấm, tỏ vẻ mình là đứa bé ngoan nói lời giữ lời.
Bé nhất định sẽ nghe lời, cho nên, sẽ không làm mẹ thấy khó chịu, hơn nữa được chơi mèo đuổi chuột, bé cũng rất thích.
Hạ Nhược Tâm lúc này mới đứng lên, mà phía sau sớm đã có hai cô gái cùng nhau đuổi tới, cô quay đầu lại, dùng cơ thể chặn tầm mắt hai người họ, không muốn cho họ phát hiện ra đứa bé trốn trong góc nhỏ kia.
“Đúng là cô thật, tôi còn cho rằng cô đã xấu hổ chết luôn rồi chứ, hoá ra vẫn còn có mặt mũi mà sống cơ à?” Lý Mạn Ni đến gần, nâng cằm, khóe môi mang theo cừu hận và châm chọc, “Lẽ ra cô nên chết đi, người dơ bẩn như cô sống trên đời, quả thực chính là dư thừa, thật sự là làm ô uế không khí nơi này, ô uế đôi mắt chúng tôi rồi.”
Từng câu từng chữ đều ác độc, một người phụ nữ bị sự ghen tức làm cho mờ mắt, hiện tại chỉ có thể đi công kích người khác, làm tổn thương người khác, như vậy mới có thể phát tiết hết bực dọc của mình, làm cho mình thấy sảng khoái.
“Con đàn bà hạ tiện này,” một người phụ nữ hơi lớn tuổi xông đến, vung tay tát vào mặt Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm ôm mặt, dùng sức cắn môi, cô phải nhịn, nhất định phải nhịn, bằng không sẽ làm con sợ.
“Mẹ, đừng nhiều lời với hạng đàn bà này làm gì nữa, loại đàn bà này căn bản là ai cũng có thể làm chồng, hạ tiện muốn chết, nghe Luật nói, hiện tại cô ta đang làm gái, một đứa vì tiền mà bán thân, không đáng để mẹ động tay động chân đâu, dơ tay đấy."
Đôi môi đỏ mọng cùa Lý Mạn Ni thốt ra những lời cay nghiệt, hoá ra là mẹ con, mẹ Lý hình như đang vô cùng tức giận, nhìn từ trên xuống dưới Hạ Nhược Tâm, quả nhiên từ trong xương đã thấy hạ tiện.
Bà khinh thường nhổ một bãi nước bọt, cái gì mà hình tượng phu nhân, hoàn toàn không còn bóng dáng, hiện tại bà ta đâu giống phu nhân, rõ ràng chính là một người đàn bà đanh đá mới đúng.