Mở đèn lên, con gái trên giường ngủ, toàn bộ khuôn mật nhỏ đều ửng hồng, hơi thở cũng nóng rực, đứa trẻ rõ ràng không thoải mái, thi thoảng sẽ hừ hừ hai tiếng, đôi lông mày cũng nhíu chặt.
"Tiểu Vũ Điểm..." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt con, bé mơ mơ màng màng mở mắt: "Tiểu Vũ Điểm rất lạnh."
"Ngoan, sẽ không lạnh nữa đâu." Hạ Nhược Tâm vội vàng bế con dậy mặc quần áo, chuẩn bị đưa bé đến bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm khác những đứa trẻ khác, cô sợ con lại phát bệnh.
Cô muốn khóc nhưng cuối cùng cũng nén nước mắt sắp rơi xuống, cô không thể làm một người mẹ vô dụng, con gái còn cần cô chăm sóc, nếu như khóc có thể dùng được cô nguyện ý khóc ra một đống nước mắt nhưng hiện tại nước mắt cũng vô dụng.
Cô dùng chăn bọc con gái, ôm con chạy ra phía ngoài.
Hơn nửa đêm, trên đường vắng vẻ không bóng người, gió thu hiu quạnh không ngừng thổi, lạnh thấu xương.
Cô ôm chặt con gái trong lồng ngực, Tiểu Vũ Điểm đã nóng có chút mơ hồ, những tiếng hít thở nóng hổi làm trong lòng Hạ Nhược Tâm càng thêm khẩn trương, lo lắng.
Sao vẫn chưa tới bệnh viện, sao lại xa như vậy, trời lạnh như vậy, cô lại toát ra một thân mồ hôi lạnh.
"Két" một tiếng.
Một chiếc xe thương vụ màu đen sa hoa ngừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, một người đàn ông đi ra vươn tay giữ tay áo cô lại.
"Xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm rồi em chạy đi đâu?"
"Sở...Sở Luật..."
Đôi môi Hạ Nhược Tâm run rẩy, trên trán một tầng mồ hôi lạnh, thân thể yếu đuối trong gió như bị thổi làm tan giá..
Sở Luật cúi đầu nhìn lại thấy đứa bé trong lòng Hạ Nhược Tâm được chăn bọc kín, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ hồng không bình thường.
Đứa nhỏ này bị bệnh.
Sở Luật cũng không nói gì thêm, Anh mở cửa xe ra: "Lên xe, anh đưa em đến bệnh viện."
Hạ Nhược Tâm hơi do dự, cô ôm chặt con đang nóng ran trong lồng ngực, cuối cùng vẫn ngồi vào trong xe, hiện tại không có gì quan trọng hơn con gái cô, đừng nói là xe Sở Luật, nếu là giết người phạm pháp cô cũng nguyện ý. Xe đi rất nhanh, thậm chí Sở Luật cũng không để ý, vượt qua mấy cái đèn đỏ mới đưa được đứa trẻ đến bệnh viện.
Xe dừng lại, đầu tiên anh xuống mở cửa xe, Hạ Nhược Tâm ôm con cùng xuống bỗng trong lồng ngực nhẹ tênh, Sở Luật đã ôm con trong lòng.
Hạ Nhược Tâm muốn tự mình ôm, tuy rằng đứa trẻ còn bé nhưng mặc nhiều, hơn nữa còn cuốn một cái chăn, cô ôm lên lời nói thật sự hết sức khó khăn, nhưng Sở Luật không giống vậy, anh một tay ôm đứa trẻ giống như trong lồng ngực không có gì.
Hơn nữa khi anh mới ôm cơ thể mềm mại nho nhỏ của đứa trẻ này, không biết vì sao ngực lại đau xót.
Đứa trẻ nho nhỏ đáng yêu này, anh cả đời này cũng không thể sẽ có một đứa con, anh nghĩ nếu đây là con gái anh, anh nhất định rất đau lòng, hận không thể chịu thay cho bé tất cả đau đớn này.
Anh giơ tay đặt trên trán đứa bé, quả nhiên muốn bỏng tay.
"Để tôi đi." Hạ Nhược Tâm vội vàng muốn đến ôm con nhưng Sở Luật lại né tránh cánh tay cô.
"Đừng tranh cãi, đứa bé là quan trọng, bé rất nóng, em lại đi chậm." Vừa nói liền ôm bé vào trong bệnh viện.
Bên trong bệnh viện lúc này cũng không nhiều người bệnh, cũng chỉ có bọn họ nửa đêm đến đây.
Sau một loạt kiểm tra mới có kết quả, vẫn tốt, Tiểu Vũ Điểm chỉ là cảm mạo bình thường nên mới bị sốt, với bệnh trước kia của bé không liên quan, nhưng vì đứa trẻ còn quá nhỏ yêu cầu phải nằm viện mấy ngày, sợ là sẽ nhiễm cảm trở thành viêm phổi.
"Anh đi làm thủ tục." Sở Luật cầm áo cuốn lên cho bé, cũng không để ý áo khoác tây trang trị giá mấy chục vạn.
"Đứa bé tên là gì?" Anh hỏi Hạ Nhược Tâm, nghĩ thầm cô gầy yếu như thế này chỉ sợ cũng chạy bất động.
"Gọi là..." Hạ Nhược Tâm nhấp môi nửa ngày mới mở ra, nhưng lại nói một cái tên giả.
"Bé gọi là Cao Vũ Điểm."
Anh đi làm thủ tục nằm viện, trả viện phí. Quay lại là lúc, đứa trẻ đang nằm trên giường, mu bàn tay nhỏ cắm một cây kim, bên trong mạch máu từng chất lỏng lạnh lẽo từng giọt, từng giọt dần dần ngấm vào máu bên trong của bé, biểu tình của bé không hề khó chịu, cũng bắt đầu ngủ yên ổn.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng đặt tay lên trán con xác nhận không nóng, lông mi đứa bé thật dài rũ xuống dưới, khuôn mặt dường như trong suốt rất yếu ớt.
"Yên tâm đi, bé sẽ không sao." Sở Luật đứng ở một bên, cũng không đến gần.
"Cảm ơn anh." Hạ Nhược Tâm hơi di chuyển cơ thể chắn trước người con chặn tầm mắt Sở Luật, mà Sở Luật lúc này cũng chỉ có thể thấy phần lưng cô tuy gầy yếu nhưng thẳng tắp.
"Không sao." Sở Luật mở miệng định nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ than nhẹ một tiếng
"Nếu như em có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho anh, em hẳn là biết số anh, từ trước đến giờ anh vẫn không thay số."
"Cảm ơn." Hạ Nhược Tâm vẫn một câu này, hai chữ này, ngữ khí cực kì xa cách.
Sở Luật biết Hạ Nhược Tâm bài xích anh, trước nay anh cũng không nghĩ đến cô sẽ đột nhiên đối với anh bằng vẻ mặt ôn hòa, chính anh có cảm giác sẽ không có khả năng, huống chi là những người khác.
Anh cũng biết bản thân ở đây sẽ làm cô không thoải mái, cũng sẽ làm cô càng thêm phiền chán.
Cho nên anh đóng cửa phòng bệnh lại, bản thân ở bên ngoài ngây người cả đêm, cho đến khi bên trong bệnh viện dần dần càng nhiều bác sĩ, anh mới nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra thấy hai người bên trong đã ngủ rồi, Hạ Nhược Tâm ghé mặt trên giường bệnh, đứa bé nhỏ chỉ lộ ra vầng trán, nửa khuôn mặt cũng ở trong chăn.
Anh muốn đi vào nhưng cuối cùng lại vẫn đóng cửa lại, cái gì cũng không làm.
Nâng cổ tay lên, anh nhìn thoáng qua thời gian, không khác biệt lắm đã đến lúc đi làm.
Mà anh quay trở lại công ty làm việc, mặc bộ quần áo ngày hôm qua, tóc cũng hơi rối, trên người cũng một mùi lạ. Khi anh đi vào trong công ty, lần đầu tiên bộ dáng chật vật như thế đi vào trong văn phòng, mà anh vẫn mắt nhìn thẳng, không chút nào cảm thấy mình có gì kì quái, nhưng anh vẫn biết những ánh mắt kì lạ của nhân viên đặt trên người anh, làm anh thật sự muốn quay trở về, nhưng lại tưởng tượng một thân hương vị này, diện mạo cao quý như vậy vẫn được thấp một ít cũng tốt, cuối cùng anh chỉ có thể nhẫn nhịn.