"Anh họ, có phải anh đã tìm được cô ấy rồi hay không?" Đỗ Tĩnh Đường thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, anh đã gặp cô ấy, hơn nữa, còn gặp sớm hơn so với em nghĩ" Sở Luật đem tay đặt trên mắt, trong đôi mắt chất chứa không ít đau đớn, anh đã sớm gặp cô rồi, sau bốn năm xa cách, anh vẫn nhục nhã cô, thương tổn cô.
"Anh họ, anh nói cho em biết đi, có phải từ khi anh phát hiện là mình đã yêu cô ấy, thì anh trở nên luyến tiếc không buông?" Sắc mặt Đỗ Tĩnh Đường phức tạp hỏi Sở Luật.
Thân mình Sở Luật chấn động, anh cười khổ, "Thật ra anh cũng không biết, đó có phải là yêu hay không nữa, anh chỉ là không muốn buông tay, nhưng mà, lại không thể không buông tay, cho nên, nơi này..." Anh chỉ vào vị trí con tim, "Nơi này vẫn luôn rất đau, thậm chí, ngay cả khi thở cũng đau."
Đỗ Tĩnh Đường nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Anh họ, có lẽ anh thật sự không biết đi, em nói rồi, anh sẽ hối hận, anh biết vì sao em lại nói như vậy không? Có lẽ từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ tới, nhưng khi anh hận cô ấy, cũng đồng nghĩa với việc anh rất yêu cô ấy, cho nên, anh mới tìm mọi cách để chèn ép cô ấy, bức điên cô ấy, kỳ thật, anh chỉ muốn cô ấy nhận sai, anh chỉ muốn tìm cho ra cô ấy, cho nên, bốn năm trước, anh mới chặt đứt hết mọi đường sống của cô ấy có đúng không?"
Sở Luật hồi lâu sau mới là thừa nhận, "Đúng vây, em nói rất đúng, anh chỉ muốn cô ấy cầu xin anh, như vậy anh liền có một lý do để mà buông tha cho cô ấy, chỉ là anh không nghĩ rằng cô ấy lại quật cường như vậy, biến mất khỏi tầm mắt của anh, hơn nữa, một lần biến mất chính là bốn năm."
Bốn năm sau gặp nhau, anh cũng không hề muốn đối xử tàn nhẫn với cô, chỉ là, mỗi khi anh nghĩ đến việc cô lại đến nơi đó để bán mình, anh liền bị máu ghen xộc lên não, tức đến mức muốn giết người. Cho nên, những việc mà anh đã làm khiến cô tổn thương, cuối cùng cũng không thể cứu vãn.
Đỗ Tĩnh Đường cũng không biết nói gì bây giờ, nên trách, nên cười, càng hay là nên đồng tình, kỳ thật Sở Luật bây giờ, cũng đang bị tra tấn rồi, đem một người đàn ông máy móc như anh ấy đi tra tấn, bây giờ anh ấy có lẽ đã tự trách đến mức hỏng người rồi.
Còn có, anh vỗ vai Sở Luật.
"Anh họ, em biết anh bây giờ cảm thấy rất có lỗi với Hạ Nhược Tâm, thậm chí có thể bằng mọi giá bù đắp cho cô ấy"
"Nhưng mà, không nên dùng đến nữa công ty đi, công ty là của anh, em không biết cô và dượng có đồng ý hay không, nhưng mà, cha mẹ vợ, còn có ông anh rể của anh, bọn họ sẽ đồng ý sao? Đương nhiên còn có vợ con của anh nữa, anh không được quên, công ty này về sau sẽ là của con trai cô ta, nga, không đúng, là của con trai anh, bây giờ chỉ còn có một nữa, bọn họ sẽ cam tâm sao?"
"Em nghĩ trên đời này sẽ không có một người vợ nào đồng ý để chồng chia một nữa gia tài cho vợ trước cả?" Đỗ Tĩnh Đường không ngừng tự hỏi, loại này khả năng này, một phần cũng không có, nếu anh họ thật sự làm như vậy, số người phản đối, quả thật không chỉ là một người đâu.
Nếu như anh đoán không sai, Sở gia sẽ không giữ bình tĩnh được lâu đâu.
Mà Sở Luật mím chặt môi, thư chuyển nhượng tài sản anh đã viết, đương nhiên sẽ không chút do dự, anh sẽ tìm luật sư để công chứng, cho nên, lá thư này, sẽ có hiệu lực theo luật pháp, cho dù bọn họ có muốn ngăn cản, cũng không được.