“Mẹ, con muốn kết hôn. Không phải mẹ vẫn luôn lo lắng con sẽ cô đơn sao, hiện tại me có thể yên tâm rồi. Người kia cũng là người mẹ thích, là Hạ Dĩ Hiên, mẹ vẫn luôn đối với cô ấy rất tốt, mà cô ấy đối với mẹ cũng không tồi. Mẹ, nếu mẹ có thể tỉnh lại thì thật tốt, con trai mẹ lại kết hôn.” Đúng vậy, lại là một lần, anh đã là tam hôn.
“Kỳ thật nếu có thể, con chỉ muốn có một người vợ là đủ rồi.”
Anh đưa tay Tống Uyển áp lên mặt của mình, trong phút chốc anh thật sự thấy rất mệt. Cứ như vậy đi, cưới chính là cười, cùng lắm là trong nhà anh thêm một người phụ nữ, còn cuộc sống của anh cũng không thay đổi nhiều, hơn nữa Hạ Dĩ Hiên đối xử với mẹ anh rất tốt, như vậy là đủ rồi.
Không quan hệ gì tới chuyện nam nữ, anh sẽ không nghĩ tới chuyện yêu nữa, cả đời này cứ như vậy đi.
Không phải mỗi người đều sẽ có được tình yêu trong hôn nhân, cũng có quá nhiều người như anh hiện tại, chỉ là trách nhiệm, thậm chí là chịu đựng.
Anh buông tay Tống Uyển, để các hộ lý vào chăm sóc cho bà, còn anh lại vào thư phòng tiếp tục làm việc, rồi sau đó may ra sẽ quên đi mọi chuyện.
Anh cũng không biết, khi anh vừa buông tay Tống Uyển, ngón tay bà lại nhẹ nhàng giật giật.
Gần đây Hạ Dĩ Hiên luôn bận rộn chuẩn bị hôn lễ của mình, cho nên quên mất mấy cái thuốc kia, quên cả chuyện Tống Uyển.
***
Trong phòng tại Lục gia, Giản Thanh Doanh lại thắc mắc tại sao con gái bà chưa về. Mọi người đều nói con gái là tri kỷ tiểu áo bông của mẹ, mà đứa con gái này của bà là tiểu áo khoác mới đúng.
Hai cha con Lục gia nói nửa ngày, thật vất vả mới khiến Giản Thanh Doanh thoải mái một ít, ra bên ngoài xem TV.
“Em gái con thế nào rồi?” Lục Khả Ân hỏi con trai. Ông muốn đi thăm nhưng Giản Thanh Doanh ở nhà, ông không dám trắng trợn táo bạo gây thêm chuyện, đặc biệt là chuyện liên quan tới con gái luôn khiến Giản Thanh Doanh phản ứng rất lớn. Ông cũng không dám để Giản Thanh Doanh phát hiện ra điều gì, bằng không đừng mong giấu giếm được.
“Tốt hơn nhiều.” Lục Cẩm Vinh cũng thờ ra. “Chiều hôm qua con có tới, người có thể ngồi dậy, nhưng dù sao cũng bị thương nặng như vậy cần tĩnh dưỡng dài ngày. Nhưng em ấy khôi phục rất tốt, chỉ cần thêm chút thời gian liền có thể xuống đất đi lại.”
“Cứ ở bệnh viện thêm mấy ngày đi.” Lục Khả Ân vẫn cảm thấy để con gái thêm nhiều ngày được bác sĩ chăm sóc sẽ tốt hơn, đây là bị mổ bụng, lỡ xảy ra chuyện gì không phải lại một lần lao đao sao.
“Con biết rồi.” Lục Cẩm Vinh đồng ý, dù sao hiện tại cha anh muốn nói gì anh cũng đồng ý trước đã, còn phải xem bác sĩ bên kia nói thế nào.
Lục Khả Ân vừa muốn nói thêm gì, cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài.
Mắt Giản Thanh Doanh đã đỏ, thân thể bà run run như lá mùa thu rụng.
Đôi môi trắng bệch của bà run rẩy.
“Con gái tôi làm sao?”
***
Hạ Nhược Tâm đem một quyển sách đặt trên đầu gối của mình, một bàn tay của cô còn không được cử động, vẫn phải truyền dịch. Hầu hết thời gian trong ngày của cô đều truyền dịch, đã thành quen đến mức không cảm thấy gì, ngay cả mỗi lần thay kim tiêm cũng không thấy đau.
Cửa phòng bệnh bị đẩy từ bên ngoài, cô chưa kịp phản ứng đã nghe được tiếng phụ nữ từ bên ngoài vọng vào.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa của mẹ.”
Trái tim cô đột nhiên ấm lên.
Cao Dật đã nói, lúc cô hôn mê chỉ nói một câu duy nhất, chính là ‘mẹ, con đau’.
Mà hiện tại cô cũng không biết tiềm thức của cô gọi mẹ là gọi Thẩm Ý Quân hay là Giản Thanh Doanh. So với Thẩm Ý Quân thì Giản Thanh Doanh càng giống là mẹ của cô hơn.
Bà thương cô, bảo vệ cô, yêu cô.
Có khi cô có suy nghĩ, nếu Tiểu Vũ Điểm còn sống thì người ở Lục gia nhất định cũng sẽ thương bé, rốt cuộc bé là một đứa trẻ ngoan như vậy, xinh đẹp như vậy.
“Mẹ…” Hạ Nhược Tâm gọi một tiếng.
Mũi Giản Thanh Doanh cay cay, bà quay đầu trừng mắt nhìn hai cha con Lục gia phía sau, sau đó vươn ngón tay nhất nhất chỉ vào họ: “Các người thật sự quá đáng, con gái tôi bị thường thành như vậy mà không nói cho tôi, lại còn để tôi ngồi nhà xem TV. Các người không nghĩ tới tâm tư của người làm mẹ sao, thật các người đã chém một đao vào ngực tôi a.”
Hai cha con Lục gia cúi đầu, không dám phản bác.
“Mẹ!” Hạ Nhược Tâm kéo tay Giản Thanh Doanh: “Mẹ đừng trách ba với anh, là con bảo mọi người đừng nói cho mẹ. Mẹ xem, không phải con rất khỏe sao?” Cô nói yếu ớt, so với trước thân thể còn kém một ít.
Giản Thanh Doanh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc bị cắt ngắn của con gái, bà biết đứa nhỏ này có bao nhiêu để ý với mái tóc của mình, nhưng hiện tại đã bị ngắn thành như vậy, bà thật sự thấy khổ thay trong lòng.
Đây là con gái của bà, là đứa con gái bà đã mất đi mười mấy năm, nếu lại một lần mất đi thì bà phải làm sao bây giờ.
Tay bà đặt lên mặt Hạ Nhược Tâm, âm thanh hơi sụt sịt.
“Mẹ mặc kệ trước kia con là con cái nhà ai, nhưng hiện tại chính là nhà mẹ, là con của Giản Thanh Doanh ta. Mẹ che chở cho con, nếu ai dám khi dễ con mẹ sẽ liều mạng với hắn."
Hạ Nhược Tâm cũng không có ngoài ý muốn, chỉ có hai cha con Lục gia đều mở to hai mắt nhìn, biểu tình giống nhau, nét mặt tương tự nhau, đây thật đúng là hai cha con.
“Mẹ, sao mẹ biết được?” Lục Cẩm Vinh trước nay đều không nghĩ tới Giản Thanh Doanh sẽ biết được thân phận của Hạ Nhược Tâm, anh còn tưởng bọn họ đã giấu bà rất tốt.
“Có cái gì không biết.” Giản Thanh Doanh cầm tay con gái, “Mặc kệ có phải là mẹ sinh hay không, mang gương mặt của con gái mẹ thì chính là con gái mẹ. Các người không cho tôi biết tôi liền coi như không biết.”
“Nhưng là, mẹ biết từ khi nào?” Lục Cẩm Vinh nói có chút lắp bắp, bọn họ cho rằng bà không biết gì hóa ra bà lại rõ ràng mọi chuyện.
“Lần đầu tiên con nói mẹ đã biết.” Giản Thanh Doanh xoay người nói với con trai từng câu từng chữ. “Mẹ biết em gái con lúc bảy tuổi đã không còn, khi đó mẹ vào thăm lúc con bé ở đoạn đường cuối cùng…” Nước mắt bà không nhịn được, sau đó bà đưa tay lau nước mắt của mình. “Tiểu Hoa của mẹ vẫn nhỏ như vậy, con bé rất ngoan, con bé cũng biết chính mình có lẽ sẽ không sống được nữa, liền kéo tay mẹ nói, mẹ không cần khổ sở, Tiểu Hoa sẽ tới nơi rất xa, nhưng mẹ phải tin tưởng, Tiểu Hoa nhất định sẽ trở về.”
“Tiểu Hoa của mẹ ngoan nhân, cho nên con xem, con bé thật sự đã trở về.”
Hạ Nhược Tâm cười cười, kỳ thật cô đã sớm có cảm giác cô đã bị phát hiện. Khi Giản Thanh Doanh nhìn cô dường như đang nhìn một người khác, cũng đã rất nhiều lần bà lẳng lặng ngắm những ảnh trước kia, có thể chính là nhớ tới Tiểu Hoa. Khi đó cô có cảm giác có lẽ Giản Thanh Doanh đã sớm biết, chỉ là giả vờ chưa biết mà thôi.