"A Luật, các con đã lấy nhau được 4 năm rồi, chẳng qua mẹ chỉ hy vọng các con có thể chung sống hài hòa, đừng có quá nhiều sóng gió nữa, một người có hai cuộc hôn nhân trong đời là đủ rồi." Tống Uyển kéo tay Sở Luật, than thở, "Con đừng để chuyện đó xảy ra một lần nữa, mẹ sẽ không ngẩng đầu nhìn ai được nữa đâu." Bà đang vô cùng nghiêm túc, mặc dù bà là người rất dễ nói chuyện nhưng cũng rất ưa thể diện.
"Con biết mà mẹ, con sẽ tự biết chừng mực." Sở Luật an ủi mẹ mình để bà yên tâm, dù trong thế giới của anh đang biến đổi tới long trời lở đất.
Anh vẫn chưa nghĩ ra được một cách giải quyết vẹn toàn, muốn thay đổi hiện tại thực sự không hề đơn giản, càng không biết sẽ phải làm gì với Lý Mạn Ny. Là anh lấy cô về đương nhiên anh sẽ phải có trách nhiệm với cô, thậm chí là trách nhiệm cả đời, nhưng lúc này anh thực sự không muốn nghĩ tới.
"Vậy thì tốt, mẹ biết con đã hiểu." Tống Uyển vỗ vai Sở Luật, rồi mới vào nhà, Lý Mạn Ny vẫn như người mất hồn, Tổng Uyển còn có thể nhận ra không khí bất thường giữa bọn họ, lẽ nào thực sự rõ ràng như vậy sao?
Sở Luật ra ngoài, bên ngoài đã lạnh hơn rất nhiều, giống trái tim anh lúc này vậy, bị đè nén hết sức khó chịu, mấy tháng gần đây anh chưa có một ngày nào được thanh thản hay vui vẻ, nhất là sau khi gặp lại Hạ NHược Tâm, anh mới nhận ra anh đã nhớ cô nhiều đến thế nào.
Toan tính nửa đời, anh chưa từng quay đầu lại, chẳng qua không hề ngờ tới, bốn năm trước vì trả thù đã để mình bị kéo vào, bị tổn hại.
Vào trong xe, anh tự châm một điếu thuốc, thở ra từng làn khói, tròng mắt tối đen, so với quá khứ càng thêm vài phần thâm trầm.
Anh đặt tay lên tay lái, ngón tay dùng sức mắt chặt.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, hôm nay thật lạnh, cô ngồi xổm xuống đặt tay lên trán con gái, nhiệt độ bình thường, cô lại lấy một chiếc áo nhỏ từ trong túi mặc cho con, cũng may cô đã chuẩn bị trước, nếu không lại phải quay về lấy thêm áo cho con. Sáng sớm nay Cao Dật có một cuộc phẫu thuật, nên cô sẽ đưa Tiểu Vũ Điểm đi học.
"Lạnh không?" Cô mặc áo khoác cho con gái, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của con.
"Không ạ." Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, trên lưng có đeo một cặp sách nhỏ, cũng ra dáng học sinh lắm rồi, cũng đã học được nhiều chữ hơn, nhưng cô bé vẫn còn quá bé bỏng.
"Tối mẹ sẽ tới đón con, nhớ là phải ngoan nhé." Cô xoa đầu con gái rồi đứng lên.
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu thật mạnh, ngày nào cô bé cũng rất ngoan, cô bé còn là học sinh ngoan nhất trường nữa.
"Vậy thì tốt." Hạ Nhược Tâm nắm bàn tay nhỏ bé của con, đưa cô bé đến nhà trẻ.
Tiểu Vũ Điểm được cô giáo nắm tay dắt đi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mẹ, gương mặt nhỏ đã an tĩnh hơn trước rất nhiều.
"Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm vào học nào." Cô giáo dịu dàng nói với Tiểu Vũ Điểm, cô bé nhẹ nhàng gật đầu đi theo, Hạ Nhược Tâm nhìn con gái đi vào rồi mới xoay người.
Tiểu Vũ Điểm ở nơi này cô rất yên tâm, mà cô cũng cần phải về ngay, cô không hề biết rằng cô vừa rời đi thì một chiếc xe hơi liền dừng lại trước cửa nhà trẻ, một đôi vợ chồng trung niên bước xuống.
Chính là ba mẹ của Lý Mạn Ny.