Có Diệp Quân Lâm ở đây, Vương Đẳng cũng không dám ở lại lâu.
“Tôi không ăn nữa, chúng tôi về trước đây.” Tiêu Nhược Mai nói.
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan thấy vậy liền lo lắng hỏi: “Anh chị, vậy hai người có tha thứ cho chúng em không?”
“Có. Tha thứ.” Triệu Học Thành lạnh lùng đáp, sau đó ông ta còn nói thêm: “Nhân tiện, sắp tới, hai người cũng có thể tới dự sinh nhật của lão phu nhân.”
Câu này vừa được nói ra, Triệu Nhã Lan liền vui mừng ra mặt.
Lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm, bà cuối cùng cũng được trở về nhà để dự sinh nhật mẹ.
Lý Văn Uyên nghe thấy được tha thứ, lại còn được tới dự sinh nhật mẹ vợ, cũng vô cùng hào hứng: “Chúng em biết rồi. Chúng em nhát định sẽ có mặt.”
Một thời gian nữa, dự án của Lý Tử Nhiễm sẽ đi vào ổn định, lúc đó cô cũng có thể tới dự bữa tiệc sinh nhật này.
Tiêu Nhược Mai và Triệu Học Thành vừa rời đi, Triệu Nhã Lan tâm trạng rất tốt liền quay sang nhìn Diệp Quân Lâm: “Được rồi, lần này tôi sẽ không động chạm gì tới cậu nữa.”
Lý Văn Uyên nhìn Triệu Nhã Lan, biết rằng bà đang vui, cũng mở miệng nịnh nọt: “Bà xã, vậy tối nay anh có thể ra ngoài uống vài li với máy tên bạn được không?”
“Được rồi. Ông đi đi. Cầm lấy thẻ ngân hàng, nhớ đừng đánh bạc là được.”
Triệu Nhã Lan đưa cho Lý Văn Uyên một chiếc thẻ ngân hàng.
Diệp Quân Lâm nghe thấy bà nói vậy cũng không có gì ngạc nhiên, trước đây anh cũng biết Lý Văn Uyên vốn là một con nghiện cờ bạc, cũng đã từng thua rất nhiều tiền.
Triệu Nhã Lan đã từng phải trả gần hai trăm vạn tệ tiền thua bạc cho ông ta. Sau đó, Lý Văn Uyên gần như bị Triệu Nhã Lan cấm túc, hạn chế tất cả các hoạt động giải trí bên ngoài, thậm chí còn không được phép đi uống rượu cùng bạn bè.
Hôm nay, vì được gia đình tha thứ, tâm trạng của Triệu Nhã Lan hiển nhiên rất vui vẻ, nên mới hào phóng đồng ý để Lý Văn Uyên ra ngoài.
Lý Văn Uyên vội vàng cầm lấy tắm thẻ, phấn khích nói cười như một đứa trẻ: “Bà xã, đừng lo. Rất lâu rồi tôi không còn động vào mấy thứ hại người đó.”
Nhìn thấy Lý Văn Uyên hào hứng như vậy, Triệu Nhã Lan cũng không tỏ rõ thái độ, chỉ nghiêm khắc nhìn theo bóng ông đi về phía cửa.
Vậy là bốn người bọn họ đã tách ra.
Lý Văn Uyên đi chơi cùng mấy người bạn, chỉ sau vài chai rượu, tât cả đã say sưa.
Vương Chí Quốc khoác vai Lý Văn Uyên, cười nói: “Gần đây tại thành phố Tô Hàng này có mở một sòng bạc ngầm, anh có muốn thử vận may không?”
Lý Văn Uyên lập tức lắc đầu: “Không! Tôi đã hứa với vợ rồi, tôi sẽ không bao giò dính vào cò bạc nữa.”
Vương Chí Quốc cũng không vì thế mà bỏ qua, tiếp tục rủ rê: “Không sao đâu. Chúng ta chỉ chơi vài ván thử vận may thôi mà, đâu có nghiện ngập gì. Chúng ta cũng không mang theo nhiều tiền, có thua cũng không ảnh hưởng gì cả.”
Rồi chưa đợi Lý Văn Uyên kịp phản ứng, ông ta lại nói thêm: “Anh nghĩ xem, chúng ta không chơi nhiều tiền, chỉ vài ngạn tệ để thử vận may thôi mà, thua thì đã sao chứ? Anh biết ông Trương ở khu phố Đông Sơn không? Ông ta mang có ba ngàn tệ đến sòng bạc mới đó, đêm qua đã thắng về gần tám mươi vạn tệ.”
“Vậy sao? Thật ghen tị. Tôi cũng chưa bao giờ thắng được nhiều đến thế.”
Nói đông nói tây một hồi, cuối cùng cũng có thể làm Lý Văn Uyên động lòng.
“Được rồi. Tôi đi cùng với anh. Nhưng tôi nói trước, tôi dù thế nào cũng sẽ chỉ lấy ra nhiều nhất là năm ngàn tệ thôi.” Lý Văn Uyên nói.
“Được, được chứ.”
Nói xong, họ đồng loạt đứng lên. Một đám người bá vai bá cổ, tiền về sòng bạc ngầm dưới lòng đắt.
Sau khi tới đó, Lý Văn Uyên liền trở nên rất phấn khích, khuôn mặt như thể bừng sáng rực rỡ.
Trên tầng hai của sòng bạc, một người đàn ông mặc quần áo sang trọng cầm ly rượu vang trong tay. Nhìn những con bạc điên cuồng bên dưới, anh ta nở nụ cười lạnh nhạt: “Lý Văn Uyên đến rồi phải không?”
“Cậu chủ, ông ta vừa mới tới, ở ngay kia.” Người đàn ông đứng bên cạnh kính cần nói.
Thì ra hai người này là Tiêu Thiên Long và Hoa Thiên Hải.
Ánh mắt Tiêu Thiên Long rơi vào Lý Văn Uyên đang mải mê đánh bạc, hắn chế nhạo nói: “Tôi đang nghĩ cách đối phó với ông, cuối cùng ông cũng tự mình dẫn xác tới.”
Hoa Thiên Hải mặt có chút ngớ ngắn, chậm chạp nói: “Vậy phải làm sao với ông ta bây giò?”
“Còn phải hỏi sao. Đương nhiên là để lão phải thua rồi. Để ông ta mất tất cả đi. Để nhà họ Lý không thể trả nổi. Tôi sẽ dùng món nợ cò bạc này để giết chết Diệp Quân Lâm.” Tiêu Thiên Long nói, vẻ điên cuồng hẳn lên trong ánh mắt hắn ta.
Hoa Thiên Hải cũng hiểu ý, mỉm cười gật đầu: “Cậu chủ, tôi hiểu rồi, việc này tôi sẽ lập tức thu xếp. Đảm bảo sau này, chỉ cần nghe thấy hai chữ cờ bạc, Lý Văn Uyên sẽ lập tức ngất Xiu.