Sau khi Choi Hong Man co giật xong, anh ta nằm trên đất không động đậy nữa.
Như là đã chết.
Làm thế nào mà quán quân đánh nhau như Choi Hong Man lại bay ra từ trong phòng hội nghị chứ?
Đánh từ tầng hai xuống tầng một ư?
Thật quá khó tin!
“Đây đây đây…”
Lee dai Jin đã bị dọa thật rồi.
Hình ảnh người bay xuống vừa nãy làm cho anh ta không thể nào quên.
Là một người Hàn quốc, anh ta rất rõ Choi Hong Man mạnh như nào.
Trong lòng người dân Hàn Quốc, Choi Hong Man chính là chiến thần vô địch không thẻ đánh lại được.
Đại đại rằng cơ thể của Choi Hong Man rất cứng rắn, đạn cũng không xuyên qua được.
Có một lần Choi Hong Man đánh nhau to với một bang hội nào đấy, trong người có bảy viên đạn, nhưng không hề ảnh hưởng tới việc tiêu diệt bang phái ấy.
Bảy viên đạn bắn vào da anh ta không thể xuyên qua, cũng sẽ không tổn thương tới xương cốt.
Cơ thể anh ta chính là tường đồng vách sắt!
Tới Hoa Hạ sao lại thành ra thế này?
Bị đánh thành dạng này luôn?
Người khác sao có thể tin được điều này cơ chứ?
“Mau đưa tới bệnh viện! Em còn ngây ra đó làm gì?”
“Em đi xem Diệp Quân Lâm!”
Trịnh Tiêu Kỳ lập tức chạy lên tầng, đi vào phòng hội nghị.
Nhưng làm gì còn người?
Diệp Quân Lâm đã bỏ đi từ lâu rồi.
“Chắc chăn là Tập đoàn Vân Đình có người khác tới! Diệp Quân Lâm thật may mắn! Lúc này lại được người cứu!”
Trịnh Tiêu Kỳ lắm bảm nói.
“Nhưng mà tập đoàn Vân Đình mạnh thật đấy, đến cả cao thủ như Choi Hong Man cũng không phải đối thủ?”
Park Chun Shin ở tỉnh thành xa xôi nhận được điện thoại của Lee dai Jin .
“Cái gì? Xảy ra chuyện rồi á?”
Park Chun Shin trợn tròn mắt.
“Chú à, Choi Hong Man đã bị đánh, hiện tại đã đưa vào bệnh viện, sống chét chưa rõ…”
Sau khi Lee Jai Jin nói sự thật ra, điện thoại trong tay Park Chun Shin bộp một tiếng rơi xuống đát.
Vẻ mắt ông ta rung động!
“Sao thế ông Park? Choi Hong Man không phải đối thủ hả?”
Vẻ mặt Lee Jae Shik ngược lại khá trấn tĩnh, chậm rãi thưởng trà.
Park Chun Shin ngạc nhiên nhìn ông ta: “Hả? Đại sư đoán ra à?”