Nhưng hết lần này đến lần khác, người mà Vương Mỹ Kỳ đụng độ là Diệp Quân Lâm!
Trên ti vi, Vương Mỹ Kỳ giơ cao tay phải, hùng hồn: “Thế nên, tôi xin phép đề nghị: Hy vọng Tập đoàn Vân Đình sa thải vĩnh viễn Diệp Quân Lâm! Tôi cũng hy vọng rằng tất cả mọi người sẽ chung tay ngăn chặn loại người ung nhọt như thế này! Hạn chế lại chỉ phí tiêu dùng của anh ta, hạn chế việc xuất ngoại của anh ta…”
Đề nghị này của Vương Mỹ Kỳ, phải nói là một người hô, triệu người theo.
Tất cả đại diện của các phương tiện truyền thông lớn đều lần lượt lên tiếng, tỏ ý sẽ chặn Diệp Quân Lâm trên tất cả mọi phương diện.
Ngoài ra, bên quản lý cấp cao của tập đoàn Vân Đình cũng lần lượt nghe theo đề nghị này, tuyên bố muốn sa thải Diệp Quân Lâm.
Các rất nhiều nhà hàng cũng rối rít đua nhau lên tiếng, rằng tuyệt đối sẽ không chào đón Diệp Quân Lâm.
Trong phút chốc, Diệp Quân Lâm trở thành tội phạm hàng đầu tại Tô Hàng này.
Một lần nữa trở thành con chuột chạy ngang qua phó thôi cũng sẽ bị người người đánh đuổi.
So với sáu năm trước thì ngoại trừ không vào tủ, tất cả mọi thứ đều không khác biệt gì.
Hơn nữa, ngày nay là thời đại thông tin phát tán thần tốc, mọi thứ đều được lan tỏa quá nhanh.
Phiền phức của Diệp Quân Lâm cũng nhiều thêm.
Lúc này, Phương Tử Tình ở ngay bên cạnh cũng đã đi qua gõ cửa rồi.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Quân Lâm, chuyện như thế mà anh cũng dám nói? Anh điên rồi hả?”
Phương Tử Tình tức điên chửi bới.
Diệp Quân Lâm thế mà lại đang rít một điều thuốc, rồi cười bảo: “Phương Tử Tình, chẳng lẽ cô lại nghĩ tôi ngu ngốc như: vậy à?”
Nghe thé, Phương Tử Tình biến sắc, ngỡ ngàng hỏi lại: “Chẳng lẽ là cô ta cố ý cắt ghép để nhắm vào anh hay sao?”
“Phải, chẳng lẽ cô không thấy phần phỏng vấn của tôi hoàn toàn không thấy chút liên hệ gì đến tập đoàn Vân Đình hết hay sao? Rõ ràng là nhắm thẳng vào tôi còn gì!”
Diệp Quân Lâm tỏ vẻ.
Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ ra.
“Nhưng, anh có mâu thuẫn gì với cô ta vậy?”
Lý Tử Nhiễm tò mò hỏi.
“Khi cô ta còn là một thực tập sinh đi phỏng vấn anh và Vân Đình thì mượn sắc đẹp để quyến rũ bọn anh. Vì bị anh tố cáo nên cô ta mới ghi hận trong lòng như vậy. Một khi có cơ hội, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Diệp Quân Lâm thuật lại.
Chân mày Phương Tử Tình cau chặt: “Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta lại không có bắt kỳ chứng cứ nào. Cô ta là người đại diện rất có uy tín của đài truyền hình. Vốn dĩ hoàn toàn không hề cho anh cơ hội phản bác lại đây mà?”
“Huống chỉ rất nhiều người đã thuận theo đề nghị của cô ta. Ngay cả các quản lý cấp cao của công ty cũng vừa mới gọi điện thoại yêu cầu tôi đuổi anh đấy! Nếu không sự việc ảnh hưởng quá lớn thì cũng không hề có chuyện gì tốt cho tập đoàn Vân Đình cả!”
Nghe những lời này. Nhóm người Lý Tử Nhiễm cũng gấp gáp theo.
“Tử Tình, cậu thử suy nghĩ biện pháp nào đó đi? Không thể để Quân Lâm cứ thế mà bị hãm hại được!”
Trong đầu Phương Tử Tình cũng đang là một mớ bòng bong: “Mình cũng muốn giúp lắm chứ, nhưng mà quả thực hiện tại không có biện pháo gì hết! Sự việc lần này đã làm dáy lên luồng dư luận trong xã hội, nếu như bây giờ mình .
không sa thải Quân Lâm, thì tập đoàn Vân Đình chắc chắn .
sẽ bị chèn ép vào đường cùng mắt!”
“Mình đi về trước. Để mình suy nghĩ thật kỹ cách giải quyết, xem xem có phương pháp nào ổn thỏa đôi bên hay.
không!”
Diệp Quân Lâm cười bảo: “Chuyện này cô không cần lo đâu. Tự tôi xử lý cũng được rồi!”
“Anh?”
Bồn người Lý Tử Nhiễm, Phương Tử Tình đồng loạt nhìn về Diệp Quân Lâm.
Không phải là họ không tin vào năng lực của Diệp Quân Lâm.
Mà thật sự ảnh hưởng của chuyện này quá lớn.
Thật sự không phải là chuyện mà một người là có thể giải quyết xong xuôi.
Trừ phi, Diệp Quân Lâm chính là loại hình nhân vật một tay che nửa bầu trời.
Ví như, chỉ cần nói một câu thôi, cũng đủ để chỉ phối “kim chỉ nam” hiện tại của đài truyền hình Tô Hàng rồi.
Để người đứng đầu cả đài truyền hình đứng ra thay mặt .
Diệp Quân Lâm bác bỏ, giành về công bằng, giải thích .
toàn bộ chân tướng sự việc.
Bằng không, thì mọi thứ hoàn toàn bắt khả thi.
Dù sao, ả đàn bà này tiến hành kế sách mà không có lấy một khe hở nào.
Mọi người đều không coi lời Diệp Quân Lâm vừa nói là thật, đều rồi rít nghĩ phương án đối phó.
*Mình đi hỏi thử Tổng Giám đốc Lục Nam Hiên xem? Xin ý kiến từ anh ấy!”
Đến tối, sự việc ngày càng lan rộng hơn.
Thậm chí có rất nhiều người mắng Diệp Quân Lâm mau cút khỏi Tô Hàng.
Tô Hàng tuyệt đối không có thứ ung nhọt độc hại này tồn tại được!