Từ rất xa đã nghe được tiếng gào thét của Hỗ ca.
Các nhà xung quanh đều sợ hãi đóng hết cửa lại.
Bọn họ sợ trận đỗ máu sẽ liên lụy đến họ.
Hồ ca vừa lên tiếng, hai người già sợ đến lạnh run người, ôm chặt cánh tay Diệp Quân Lâm cánh tay.
Diệp Quân Lâm vỗ vỗ tay bọn họ: “Chú, dì, đừng sợ!”
Rất nhanh Hỗ ca cùng hơn hàng chục tên côn đồ tới ngay dưới cầu thang.
Ở đây có Kỳ Lân và Thanh Long trông chừng.
Nhìn thấy khí thế hai người, sắc mặt Hỗ ca biến đổi rồi lại bình thưởng.
Trên người hai người kia có khí tức sát phạt làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm.
“Vừa rồi ai đánh anh em tao?”
Hỗ ca hỏi.
Hắn là một con rắn độc của thôn Thành Trung.
Chỉ cần là tiền, cũng không cần cướp, trực tiếp thu phí bảo kê.
Thích người phụ nữ nào, trực tiếp đem về ngủ cùng là được.
Từ trước tới nay chưa từng có ai làm trái ý hắn.
Chứ đừng nói là ai đó ra tay đánh người của hắn.
Cho nên Hỗ ca rất tức giận.
Tự mình mang theo tất cả đám côn đồ tới đây.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Là tôi.”
“Rất ngang ngược! Là người thân của Lục Học Văn? Lục Học Văn lá gan thật lớn nha! Dám kêu người đánh anh em tao!”
“Tao để mày xem hai lão già này sẽ chết như thế nào!”
Hỗ ca uy hiếp trước mặt Diệp Quân Lâm.
Vợ chồng Lục Học Văn sợ choáng váng, lập tức cầu xin tha thứ: “Hổ ca, cháu của tôi không hiểu chuyện! Cầu xin anh tha thứ! Cam đoan không có lần saul”
“Tha thứ cũng được! Năm trăm ngàn tiền men! Sau đó mỗi người bọn họ tự phế bỏ một cái cánh tay, chuyện này coi như xong!”
Hồ ca cười lạnh nói.
“A? Năm trăm ngàn?”
Vợ chồng Lục Học Văn như xét đánh.
“Không được! Bọn họ còn trẻ như vậy, làm sao có thể phế bỏ cánh tay? Hỗ ca anh muốn cánh tay, để hai chúng tôi thay thế bọn họ!”
Lục Học Văn khóc khẩn cầu.
“Vậy không được! Lấy hai cánh tay của hai lão già có ích lợi gì?”
“Uy, ba người các ngươi có nghe hay không? Đừng ép tao tự mình động thủ!”
Hỗ ca tàn nhẫn, khóe miệng câu lên.
“Ong ong ong……”
Lúc này trong hẻm nhỏ truyền đến âm thanh tiếng xe, một chiếc lại một chiếc.
Chính điều này đã thu hút sự chú ý của Hồ ca và mấy chục tên côn đồ.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy hơn mười chiếc xe tải dừng ở bên ngoài.
‘RaOd0 Từ trên xe lao xuống vô số người, tạo thành một mảng đen, đáng sợ hơn là những người kia đều vọt vào trong sân nhà này.
‘Ken kết két……
Đông nghịt người tập trung tại sân nhỏ, thậm chí có vẻ có điểm chật chội.
Mà Hỗ ca và hơn bốn mươi năm mươi tên côn đồ đang bị bao vây ở giữa.
Chung quanh bọn họ đều là người.
Trong tay những người này là gậy gộc, đang nhìn chòng chọc vào bọn họ.
“Hỗ…… Hỗ ca em…… em đếm có hơn hai trăm người, cộng thêm bên ngoài chưa vào thì khoảng 300 người rồi.”
Một gã côn đồ lạnh run nói.
“Cái gì? 300 người?”
Hỗ ca và đám côn đồ đều sợ choáng váng.
Bọn họ nhìn xung quanh, phát hiện một chuyện.
Nhóm người bao vây hắn ai đấy đều cường tráng, trên người lộ ra sát khí, vừa nhìn đây chính là côn đồ cao cấp.
Cùng côn đồ như bọn họ rất khác nhau.
Có thể đoán được một người trong số họ đánh năm sáu người bọn họ là chuyện bình thường.
“Đây chuyện gì?”
Chuyện này, ngay cả Hỗ ca đều run lẫy bảy.
Lúc này, khi mọi người đang vây xung quanh.
Một nhóm người đi vào.
Cầm đầu là lão Cửu, đi theo bên cạnh còn có Tam gia và các lão đại.
“Đây là bắc lão Cửu? Đây là Tam gia? Đây là Thành Đông Long gia? Đây Là Thành Nam Vạn gia?”
Hỗ ca đã từng gặp những lão đại này, cho nên những lão đại ở Tô Hàng hắn đều biết.
Hắn ở trong mắt Tam gia, cao lắm cũng chỉ là một tên đàn em mà thôi.
Chứ đừng nói đến trước mặt lão Cửu.
Mà ngay cả làm tiểu đệ cũng chưa đủ tư cách.
“Cửu gia cơn gió nào đưa ngài đến nơi nhỏ bé này ạ?”
Hỗ ca khom người cười nói.
Chỉ là lão Cửu cùng bảy tám vị lão đại, cơ bản không quan tâm đến hắn.
Bọn họ trực tiếp đi tới cửa cầu thang, hướng về phía trên lầu nhìn Diệp Quân Lâm cung kính nói: “Diệp tiên sinh! Có việc xin dặn dò!”