Cô đang nói về việc hợp tác với Công ty Nhạc Mỹ của Hàn Quôc.
“Được, để anh đi đưa cho!”
Sau khi Diệp Quân Lâm cầm tài liệu, anh đã đến Đại học Tô Hàng.
Phải mắt rất nhiều thời gian mới tìm thấy Tiêu Thắm.
Sau khi Diệp Quân Lâm đưa tài liệu cho Tiêu Thắm, anh chuẩn bị rời đi.
“Anh rễ, anh hẳn là còn chưa ăn cơm trưa đúng không?” Tiêu Thắm hỏi.
“Chắc chắn rồi, còn không phải đến đưa tài liệu cho em sao?”
Diệp Quân Lâm nói.
“Đúng lúc, em mời anh ăn cơm nhé! Ngay trong căng tin của Trường được không?”
Tiêu Thắm nhìn Diệp Quân Lâm đầy mong đợi.
Nghe những gì Tiêu Thấm nói, Diệp Quân Lâm thực sự cảm thấy đói.
Hơn nữa, anh đã không ăn bữa ăn của trường cũ của mình trong nhiều năm rồi.
“Được, vây ăn ở trường đi!”
“Đi, đi thôi…”
Tiêu Thắm nhẹ nhàng khoác tay Diệp Quân Lâm đi dạo trong khuôn viên trường.
Diệp Quân Lâm không quan tâm.
Bởi vì trước mặt Lý Tử Nhiễm, Tiêu Thắm cũng như thế này.
Dù sao, anh cũng chỉ xem cô là con nhóc.
Nhưng sinh viên lại trong trường lại không nghĩ như vậy…
Xét cho cùng, Tiêu Thám là một người siêu xinh đẹp, được công nhận là hoa khôi.
Đã nhập học mấy năm mà vẫn độc thân, nhiều sinh viên đang thảo luận khi nào Tiêu Thắm sẽ thoát khỏi kiếp độc thân.
Hôm nay, mọi người đã nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu, hoa khôi xinh đẹp Tiêu Thắm lại khoác tay một người đàn ông đi trên đường.
Điều này gây sốc cho mọi người.
Tin tức hoàn toàn bùng nổ, tuy bề ngoài người đàn ông trông chững chạc nhưng lại giỏi về mọi mặt.
Ngay lập tức mọi người đều nhận định đây là bạn trai của Tiêu Thám.
: Tin tức về bạn trai của Tiêu Thắm nhanh chóng lan truyền khắp trường Đại học Tô Hàng.
Diệp Quân Lâm cảm thấy ánh mắt của mọi người khác thường khi họ nhìn mình.
Tiêu Thắm vẫn luôn cười trộm.
Cô ta chỉ muốn tạo ra ảo tưởng rằng Diệp Quân Lâm là bạn trai của cô ta.
Tiêu Thắm nghiêng người ngày càng gần Diệp Quân Lâm.
Những người theo đuổi Tiêu Thắm đều tức giận đập bản.
“Không ngờ cuối cùng Tiêu Thắm lại ở cùng một ông chú!”
Một vài chàng trai nói trong giận dữ.
Cuối cùng, Tiêu Thắm đưa Diệp Quân Lâm đến căng tin.
Diệp Quân Lâm cố tình chọn chỗ ở góc hẻo lánh nhưng vẫn thu hút nhiều sự chú ý.
Tiêu Thắm bưng một đĩa đồ ăn tới.
Diệp Quân Lâm bắt lực nói: “Không nhận ra em cũng rất nổi tiếng ở trong trường?”
“Hả, không phải sao? Em Tiêu Thắm được công nhận là hoa khôi!”
Tiêu Thắm đến gần Diệp Quân Lâm nói nhỏ: “Anh rễ, bây giờ bọn họ đều nhận nhầm anh là bạn trai của em, em phải làm sao đây? Tương lai em tìm bạn trai như thế nào?”
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Được rồi, anh sẽ đến phòng phát thanh của trường đề thông báo…”
“Anh rẻ, anh thật là nhàm chán…”
Tiêu Thắm giả vờ rất tức giận.
Sau khi thức ăn được chuẩn bị xong, Diệp Quân Lâm không quan tâm gì, trực tiếp bắt đầu ăn.
Anh không nhận ra rằng xung quanh ngày càng có nhiều người xem. Ăn uống xong sẽ rời đi.
“Đi, em tiễn anh!”
Tiêu Thắm đi theo sau mông.
Ánh mắt cô ta nhìn Diệp Quân Lâm tràn đây tình yêu…
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra.
Vô số chàng trai đang buồn, Tiêu Thắm thực sự đang yêu.
Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm vừa ra khỏi cửa căng tin, một nhóm người đã chen chúc nhau tới, chặn đường của họ.
Diệp Quân Lâm định rời đi, nhưng đã bị bao vây bởi mọi người từ mọi phía.
Nhóm người này lần lượt mặc bộ đồ taekwondo, ngang nhiên bắt nạt người khác.
“Phác Hưng Thái anh có ý gì?”
Tiêu Thắm tức giận gầm lên.
Du học sinh đến từ Hàn Quốc này dựa vào sức mạnh taekwondo của mình vô cùng hống hách, bắt cứ chàng trai nào tiếp xúc với Tiêu Thắm sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Phác Hưng Thái phớt lờ Tiêu Thắm, nhưng nhìn Diệp Quân Lâm, cảnh cáo bằng tiếng Trung không lưu loát: “Tiêu Thắm là của tôi! Anh cút đi!”