Diệp gia tất nhiên nhớ rõ buổi tiệc ra mắt hôm đó!
Ngày ấy Côn Luân Tương Quân tuyên bố sẽ tới!
Làm cho người Diệp gia kích động muốn điên, thậm chí cho rằng Diệp gia nhờ vào việc này sẽ quật khởi!
Kết quả bị Diệp Quân Lâm làm hỏng.
Diệp gia coi kỹ Diệp Quân Lâm là tội nhân gia tộ!
cBởi vì Diệp Quân Lâm chặn đứng vận may của Diệp gia!
Sau đó Diệp gia tận dụng tất cả quan hệ, muốn leo lên chiến thần Côn Luân, nhưng luôn bị từ chối!
Diệp gia cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng Côn Luân Tướng Quân đã tới dạ tiệc, nhưng mọi người lại không hề nhận ra.
Bây giờ đã hiểu rõI Bởi vì Diệp Quân Lâm chính là Côn Luân Tướng Quân!
Vì sao Diệp Quân Lâm biết không kiêng dè gì mà làm loạn buồi tiệc ra mắc ở Diệp gia?
Vì sao Diệp Quân Lâm lại gia hạn cho Diệp gia một tháng để xin lỗi?
Vì sao Diệp Quân Lâm liên tục cảnh cáo Diệp gia?
Vì sao Diệp Quân Lâm lại có tự tin như vậy?
Bởi vì anh chính là Côn Luân Tương Quân chí cao vô thượng!
Cũng tỷ như Lý Mộng Nguyệt nói Côn Lôn Tương Quân là tổng chỉ huy đại chiến khu 9 của Hoa Hạ, một lời nói có thể diệt tộ!
c Chỉ là hiện tại quá muộn đã quá muộn.
Đao đều đã gác ở trên cổ rồi, mọi người mới phản ứng đượ!
c Diệp Quân Lâm chậm rãi đội mũ lính một cách trang trọng, sau khi nhè nhẹ lau sạch, anh nhìn về phía mười vạn .
Thấy thế, Vương Uyên cao giọng hô: “Côn Luân!!!”
“Côn Luân!!!”
“Côn Luân!!!”
“Côn Luân!!!”
Mười vạn chiến sĩ nhát tề hô lên làm người ta phấn chấn.
Tất cả đều nhìn đến vị có danh xưng tồn tài duy nhất trong lịch sử Hoa HạiI Âm thanh uy chấn thiên địa, cao ngắt, lay động vòm trời!
Người Diệp gia nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, dĩ nhiên trong lúc nhất thời cũng lâm vào mê mang!
Người đàn ông này chính là của Hoa Hạt!
Chỉ nghe đến khí thế kia, mọi người đều hiểu rõ, chỉ cần anh còn ở đó thì sẽ bảo vệ Hoa Hạ hàng nghìn năm!
Anh là quân hồn là thần trong lòng trăm vạn quân đội Hoa Hại Người Diệp gia vô cùng hói hận, tâm đều vỡ vụn từng mảnh.
Bởi vì người này từng là một thành viên của Diệp gia.
Vì Diệp gia mà phấn đấu!
Chỉ là Diệp gia lại làm ra chuyện tàn nhẫn, trục xuất anh.
Ánh mắt Diệp Quân Lâm chậm rãi nhìn đến đmá người Diệp gia, thản nhiên nói: “Không ngờ sao!? Trong mắt các người tôi chỉ là đứa con hoang dã chủng! Bây giờ quyền khuynh thiên hạ, dưới một người trên vạn người!”
Nghe vậy,tất cả trên dưới Diệp gia chấn động!
Anh nhìn về phía Diệp Kiện Sâm: “Lẽ ra tôi phải là cháu nội của ông, hôm nay là tổng chỉ huy đại chiến khu số 9, nắm giữ trăm vạn binh lực!”
Anh nhìn về phía cha nuôi mẹ nuôi: “Lẽ ra tôi là con trai của các người, bây giờ uy chắn cả nước, phong vương bái tướng!”
Anh nhìn về phía Diệp Nhất Lòng cùng Ngô Nhã Lệ: “Lẽ ra tôi là anh trai của các người, bây giờ quyền tiền song tuyệt, quân lâm thiên hại”
Anh nhìn về phía Quách Linh Phi: “Lẽ ra chồng của cô chính anh em chí cốt của tôi, bây giờ có thể áp chế mọi người, không có ai sánh bằng!”
Từng lời nói của Diệp Quân Lâm như vết đao, khắc vào ngực mọi người.
Giờ khắc này, mọi người cảm giác được một tia đau đớn, chết lặng.
Triệt để chết lặng!
Nhiều người không cảm giác được đau đớn dù móng tay ghim thẳng vào lòng bàn tay đến chảy máu!
Bọn họ đến cùng bỏ lỡ chuyện gì?
Không cách nào ngờ đượ!
c Đầu óc mọi người trống rỗng, cơ bản không nghĩ được chuyện gì.
Người Diệp gia đang suy nghĩ, nếu như trước đây không đối xử với Diệp Quân Lâm như vậy, Diệp gia sẽ có cảnh tượng thế nào?
E rằng đã sớm hoành áp Tô Hàng, trở thành đệ nhất danh môn?
Ì Quách Linh Phi đang suy nghĩ, nếu như không hợp lực đối phó với Lục Vân Đình, cô sẽ là như thế nào?
Anh em của chồng quyền thế ngập trời, tiếu ngạo Hoa Hạ. Có lẽ cô là người phụ nữ tôn quý nhất nhì Hoa Hạ!?
Nhưng không có hồi hận!
Bỏ qua chính là bỏ qual Đồng thời cái giá phải trả càng thê thảm hơn!