Nhân vật số một thật sự Chuyện này vậy mà cảnh sát không nhúng tay vào Đương nhiên vì chẳng có ai báo cảnh sát.
Nhưng kỳ thật là do có nguyên nhân khác.
Tần Bắc Sơn là do Diệp Quân Lâm chăm sóc, những người khác không có tư cách.
Nửa giờ sau.
Các thế lực của các gia tộc tra được tin tức: Tần Bắc Sơn lúc này đang ở khu phố cổ Tô Thành — phủ tướng quân Trần Thiên Kiều.
Dẫn Tần Bắc Sơn đi không ai khác chính là cháu trai Trần An Bình của Trần Thiên Kiều.
Trong sơn trang Tô Hàng.
Thảm Mặc Sơn mặc quần áo tử tế, lập tức ra lệnh: “Đi, chúng ta đến phủ của nhà họ Trần”
Đội xe của nhà họ Thẩm lập tức xuất phát.
Sau khi xuất phát không lâu thì bước vào địa phận khu phố cũ Tô Thành, dừng trước cửa phủ tướng quân.
Đúng lúc này ở một phương hướng khác, một đoàn xe thật dài đi vào.
Từ trên xe bước xuống là bốn người Lôi Thiên Tuyệt, Hàn Khiếu Côn.
Người của Phòng thương mại Tô Hàng.
Nhà họ Thẩm và phòng thương mại Tô Hàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
“Vậy cùng vào đi, cứu bác sĩ Tần đã rồi hãng nói.”
Thâm Mặc Sơn nói.
“Được, cùng vào”
Lôi Thiên Tuyệt đáp và dẫn đoàn người cùng Thẩm Mặc Sơn bước vào bên trong phủ tướng quân.
Bây giờ cửa lớn của phủ tướng quân đóng chặt, không có bất cứ một vệ sĩ nào.
Thảm Mặc Sơn khoát tay, Thẩm Thanh Phong bước lên gõ của.
“Cảm phiền vào thông báo một tiếng rằng chủ nhân nhà họ Thảm — Thằm Mặc Sơn cùng Phòng thương mại Tô Hàng — tứ đại gia tộc Lôi Thiên Tuyệt, Hàn Khiếu Côn, Du Bát Quần, Tần Chính Lâm cầu kiến tướng quân”
Thảm Thanh Phong nói.
Trong phủ tướng quân, sau khi nghe được âm thanh thì các vệ sĩ hít sâu một hơi.
Bọn họ đã đánh giá thấp Tần Bắc Sơn rồi.
Nhanh như vậy mà hai ngọn núi lớn của Tô Hàng liên chạy tới.
Thảm Mặc Sơn còn tự mình chạy tới?
Sau khi biết tin tức, Trần Phục Long lập tức nói lại với Trần Thiên Kiều tin tức này.
*Ò, có thật không? Tắt cả bọn họ đều ở đây à?”
Trần Thiên Kiều hơi kinh ngạc.
“Bó, ta nên làm gì giờ?”
Trần Phục Long nói.
Khoé miệng Trần Thiên Kiều nở một nụ cười lạnh: “Ở Tô Hàng, ngoại trừ Chu Ngọc Hằng ra, ai ta cũng không để vào mắt. Máy người Thẩm Mặc Sơn nhiều lắm thì cùng ta nỗi tiếng chứ căn bản không lọt được vào mắt ta. Chỉ là một đám nô tài mà thôi!”
Trần Phục Long gật đầu: “Bó, con hiểu rồi!”
Bên ngoài phủ tướng quân, mấy người Thẩm Mặc Sơn chờ đời hơn người phút.
Cuối cùng cửa cũng đã mở ra.
Từ bên trong đi ra một thanh niên, chính là Trần An Bình.
Trần An Bình chắp tay nói: “Các vị tiền bối xin mời về cho. Thân thể của ông nội tôi có chút không khoẻ, không thể nào tiếp các vị được.”
“An Bình, cậu đi nói một tiếng đi. Hôm nay chúng tôi đến đây để nói một chuyện vô cùng quan trọng với ông nội của cậu”
Thâm Mặc Sơn kiên trì nói.
Trong mắt Trần An Bình hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Người đâu? Tiễn khách”
Thanh âm vừa dứt, xung quanh đã vang lên những tiếng bước chân.
Trong phút chốc, xung quanh xuất hiện mấy trăm vệ sĩ, vây xung quanh đám người Thẳm Mặc Son.
“Rời đi cho”
Mấy trăm người cùng nhau hét lên.
Mấy người Thẩm Mặc Son liếc nhau.
Bọn họ hiểu Trần Thiên Kiều không để họ vào mắt.
Hiện tại chỉ còn cách xé rách da mặt nhau, mạnh mẽ xông vào cứu bác sĩ Tần ra.
Nhưng mấy người Thắm Mặc Sơn không dám.
Lưỡng bại câu thương không nói, thậm chí còn phải chịu thiệt thòi.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể buồn bực rời khỏi đây.
Chu Tước cũng tra được tin tức này, nói cho Diệp Quân Lâm biết.
“Tướng quân Trần Thiên Kiều? Có lợi hại không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Rất lợi hại. Đây là nhân vật đứng đầu Tô Hàng. Vua Tô Hàng Đỗ Việt Sinh đều là môn đồ của lão ta. Thực lực chân chính có thể so sánh với nhà họ Thẩm. Ngay cả lãnh đạo Chu cũng phải nễ ba phần!”
Chu Tước nói.
“Ở Tô Hàng còn có nhân vật này sao? Sao tôi không biết?”
Diệp Quân Lâm vẻ mặt kinh ngạc.
“Tướng quân Trần Thiên Kiều chiếm khu vực phố cổ sống ẩn dật. Tô Hàng có rất nhiều người không biết.”
Chu Tước giải thích.
Thanh Long cùng Kỳ Lân đứng hai bên mở miệng nói: “Tướng quân, chúng ta nên làm sao đây?”