Vừa nhớ lại cảnh tượng đó, chân anh ta liền mềm nhũn ra.
Diệp Quân Lâm đã biết rõ mọi chuyện xảy ra ở tổ trạch nhà họ Lý.
“Tiêu Quốc Phổ có gan đứng về phía Vân Đình cơ đáy!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
ó nhát gan đến mức nào đi chăng nữa thì ông ta cũng biết quyền lực của tướng quân tới đâu mà!”
Thanh Long mỉm cười.
Kỳ Lân nói: “Có lẽ sắp tới nhà họ Lý sẽ điên cuồng thanh trừng, đúng là kẻ điên mà!”
“Lý nhị gia càng ra tay nhanh thì càng chết nhanh hơn mà thôi!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
Chỉ là một Lý nhị gia mà thôi, anh không để ý.
Gần đây tiền đồ của Lão Cửu và Tam Gia rất rộng mở.
Bọn họ đã từ bỏ quá khứ đen tối trước đây.
Một lòng tập trung làm ăn, cống hiến cho Tô hàng.
Bọn họ còn hợp tác với những người có mái mặt, thương lượng xem làm thế nào để phát triển hơn nữa.
Hơn một nửa số tài sản của bọn họ là quán bar và quán karaoke.
Tối hôm nay, trong một quán karaoke sang trọng, Lão Cửu và Tam gia đang bàn chuyện làm ăn với năm nhân vật lớn.
Đột nhiên, những tiếng hét thảm thiết từ trong hành lang vọng tới.
Thuộc hạ của Lão Cửu Tam Gia nằm la liệt đầy trong hành lang.
Hiệu quả cách âm quá tốt, nên mấy người Lão Cửu đang ở trong phòng không hề nghe thấy.
“Rầm!”
Đột nhiên, cửa phòng bị người ta đạp tung ra.
Một đám người từ bên ngoài xông vào.
“Các người là ai?”
Mấy người Lão Cửu nhìn thấy đám người xa lạ kia, lập tức cảnh giác.
“Lão Cửu? Hồng Tam?”
Người đàn ông cầm đầu đám người đó hỏi.
“Phải, các người là ai? Muốn làm gì hả?”
Lão Củu nỗi giận.
Hiện giờ ở Tô Hàng không một ai dám khiêu khích ông ta.
“Có hai người muốn gặp ông!”
Người kia mỉm cười đáp.
“Ai muốn gặp bọn ta?”
Lão Cửu tò mò.
Dứt lời, mười mấy người vừa xông vào phòng dạt sang hai bên mở ra một con đường.
Theo tiếng bước chân, có hai người xuất hiện.
Một đen, một trắng…
Vừa nhìn rõ khuôn mặt của hai người này, Lão Cửu hoảng sợ tới biến sắc, run rẫy nói: “Cái gì? Hắc… Hắc Bạch Vô Thường…”
Lão Cửu lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm.
Đã sớm nghe danh Hắc Bạch Vô Thường.
Ông ta hoàn toàn không ngờ sẽ có ngày hai tên sát thần này tìm tới chỗ ông ta.
“Hắc Bạch Vô Thường sao?”
Hồng Tam hoảng sợ hét lên.
Hắc Bạch Vô Thường là điều cắm.
Ai gặp phải bọn chúng thì người đó xui xẻo!
“Liều mạng vậy, không còn cách nào nữa rồi!”
Lão Cửu nói.
Toàn bộ người của Lý nhị gia ra ngoài, chỉ để lại Hắc Bạch Vô Thường ở trong phòng, khóa cửa lại.
CHỰ nn Nghe những tiếng gào hét thảm thiết từ trong phòng truyền ra.
Đến cả người của Lý nhị gia cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Bọn họ không dám tưởng tượng trong căn phòng đó sẽ là cảnh tượng máu me đến mức nào.
Lão Cửu đang bị giày vò đến mức nào chứ…
Chỉ có thể dùng một câu để hình dung – trong đó chính là địa ngục.
Tiếng kêu thảm thiết đó kéo dài suốt nửa tiếng đồng hò.
Cuối cùng Hắc Bạch Vô Thường từ trong phòng bước ra.
Tay bọn họ dính đầy máu tươi, bọn họ dùng miệng liếm sạch, như thể không muốn lãng phí dù chỉ một giọt.
Đêm đó, đối với một số nơi ở Tô Hàng, là một đêm rất tàn nhấn.
Chỉ trong một buổi tối, Lý nhị gia đã khiến cả Tô Hàng biết thế nào là tàn nhãn, thế nào gọi là Diêm Vương.
Đúng là quá khủng khiếp.
Không chỉ có vô số người chết, có rất nhiều người bị bẻ gãy từng khúc xương.
“Tướng quân, không ồn rồi. Tối hôm qua Lý nhị gia thanh trừng mấy người Lão Cửu, Lão Cửu và Hồng Tam đang ngàn cân treo sợi tóc!”
Sáng sớm hôm sau, Thanh Long báo tin cho Diệp Quân Lâm.
“Cái gì? Bọn chúng dám làm thật sao?”
Diệp Quân Lâm hoảng hốt.