Trần Tĩnh Huyên và Lâm Uyễển Du ngồi cạnh cũng đều đứng dậy.
Ánh mắt Trần Tĩnh Huyên nhìn chằm chằm lên người Diệp Quân Lâm.
Cô biết Diệp Quân Lâm rất giàu, cũng có quan hệ nhưng bây giờ kẻ ở đối diện là Hạ Thành Lĩnh, con của trưởng khu, cô không nghĩ là Diệp Quân Lâm có khả năng ra tay với Hạ Thành Lĩnh.
Tô Hàng là một thành phố lớn về kinh tế, sức mạnh của một trưởng khu khó mà tưởng tượng được.
“Diệp Quân Lâm mày còn ngồi ngây ra làm gì? Mau đứng lên.”
“Chẳng lẽ còn muốn Hạ thiếu tự mình xin mày nữa à?”
Vương Vũ Bác và Lý Nhạc Phi tức giận nói, hai tên này thiếu chút nữa thì bê luôn Diệp Quân Lâm lên.
Trình Lỗi Lạc cũng sầm mặt lại: “Quân Lâm mau đứng dậy chào hỏi đi, không nẻ mặt nhau quá rồi.”
Diệp Quân Lâm đốt điếu thuốc lá, hút một hơi, hoàn toàn lơ sạch mấy kẻ ở trước mặt.
Hạ Thành Lĩnh nhìn Diệp Quân Lâm, tròng mắt như bốc hỏa.
Nhát là khi thấy Trần Tĩnh Huyên và Lâm Uyễn Du ngồi quanh hai bên trái phải của Diệp Quân Lâm, thì càng tức giận hơn.
Trần Tĩnh Huyên và Lâm Uyễển Du ngồi cạnh cũng đều đứng dậy.
Ánh mắt Trần Tĩnh Huyên nhìn chằm chằm lên người Diệp Quân Lâm.
Cô biết Diệp Quân Lâm rất giàu, cũng có quan hệ nhưng bây giờ kẻ ở đối diện là Hạ Thành Lĩnh, con của trưởng khu, cô không nghĩ là Diệp Quân Lâm có khả năng ra tay với Hạ Thành Lĩnh.
Tô Hàng là một thành phố lớn về kinh tế, sức mạnh của một trưởng khu khó mà tưởng tượng được.
“Diệp Quân Lâm mày còn ngồi ngây ra làm gì? Mau đứng lên.”
“Chẳng lẽ còn muốn Hạ thiếu tự mình xin mày nữa à?”
Vương Vũ Bác và Lý Nhạc Phi tức giận nói, hai tên này thiếu chút nữa thì bê luôn Diệp Quân Lâm lên.
Trình Lỗi Lạc cũng sầm mặt lại: “Quân Lâm mau đứng dậy chào hỏi đi, không nề mặt nhau quá rồi.”
Diệp Quân Lâm đốt điếu thuốc lá, hút một hơi, hoàn toàn lơ sạch mấy kẻ ở trước mặt.
Hạ Thành Lĩnh nhìn Diệp Quân Lâm, tròng mắt như bốc hỏa.
Nhát là khi thấy Trần Tĩnh Huyên và Lâm Uyễn Du ngồi quanh hai bên trái phải của Diệp Quân Lâm, thì càng tức giận hơn.
Hạ Thành Lĩnh lạnh lếo vô cùng.
Chẳng cần nói Diệp Quân Lâm giờ vừa mới ra tù, ngay cả Diệp Quân Lâm trước đây tài sản tới vài tỉ anh ta cũng không sợ.
Thân phận của anh chỉ là tư bản mà thôi.
Diệp Quân Lâm hút thuốc nhìn hai người không nói gì.
Tiết Thiến Thiến bày ra nét mặt hung hiểm, cầm một cốc nước hắt lên người Diệp Quân Lâm.
“Nghe không hiểu tiếng người à? Bảo mày cút đi, lỗ tai điếc rồi à?” Tiết Thiến Thiến hét to.
Đột nhiên xảy ra chuyện thế này không ai ngờ được câu chuyện sẽ thành ra thế này.
Trình Lỗi Lạc giảng hòa ngay: “Diệp Quân Lâm mau đứng dậy nói xin lỗi với Hạ thiếu, chuyện hôm nay xem như xong rồi.”
Vương Vũ Bác cũng phụ họa nói: “Đúng, mày đứng dậy quỳ xuống xin lỗi Hạ thiếu đi, lỗi mà mày gây ra Hạ thiếu chắc chắn sẽ tha thứ.”
Mọi người dồn dập lên án tất cả đều dồn vào Diệp Quân Lâm.
Trần Tĩnh Huyên và Lâm Uyễn Du đều nhìn mọi người với vẻ khó tin.
Rõ ràng là Hạ Thành Lĩnh và bạn gái anh ta sai mà?
Diệp Quân Lâm còn bị hất nước, thế mà ngược lại muốn Diệp Quân Lâm quỳ xuống xin lỗi?
Làm gì có cái lí đó?
Nhưng trong thực tế vì thân phận của Hạ Thành Lĩnh, cho dù anh ta đánh người cũng là anh ta đúng.
Người bị đánh ngược lại phải nói xin lỗi.
Diệp Quân Lâm hút xong điều thuốc, tắt tàn thuốc đi.
Lúc này anh mới ngẳng đầu nhìn về phía Hạ Thành Lĩnh, thản nhiên nói: “Gọi cha cậu tới xin lỗi đi không thì chuyện này không xong đâu.”
“Cái gì? Gọi cha Hạ thiếu tới xin lỗi?” Lời này khiến người ta kinh ngạc đến chết mắt thôi, Diệp Quân Lâm vừa dứt câu cả phòng đều trợn mắt lên.
Khoảng chục giây sửng sốt mọi người mới dần phản ứng lại.
“Diệp Quân Lâm mày điên rồi à? Biết cha của Hạ thiếu là ai không? Người ta xin lỗi mày dám nhận không?”
“Đúng vậy, mày là cái thá gì? Còn muốn trưởng khu xin lỗi mày?”
“Mẹ nó chứ một tên tội phạm vừa ra tù còn đang bị cải tạo, mày xứng không?”
Vương Vũ Bác và Lý Nhạc Phi bây giờ chẳng hề khách sáo với Diệp Quân Lâm, mắng thẳng mặt.